[.......]
Ngã lưng lên chiếc giường quen thuộc, Diệp Tử dần chìm vào mớ bòng bong trong trí mình. Câu hỏi mình đã làm gì sai vẫn luôn ong ong trong đầu cậu suốt bấy lâu, phải có nguyên do thì chú mới cư xử như vậy, nhưng là gì Diệp Tử có suy nghĩ nát óc cũng không tài nào đoán được. Hình ảnh người đàn ông gắng gượng bước đi ban nãy cứ hiện lên, từng bước đi của anh thật khó khăn, không chỉ đơn giản là một người say đang cố bước đi mà cậu để ý thấy được vài bước anh bắt đầu đưa tay lên đè nơi ngực, lưng khom xuống nhiều hơn. Vì ánh đèn đường cũng mờ nhoà lắm nên cậu cũng không thể nhìn rõ nét mặt của anh, nhưng trông anh như thế, cậu linh cảm như anh đang khó chịu vì đau. Nghĩ rồi, tới phiên lời nói của Phong Lâm vang lên, ý của Lâm, Diệp Tử tờ mờ đoán ý của nó đại loại là phải hành động nếu mình muốn, mà điều anh muốn lại là được gặp anh, chẳng lẽ Lâm lại muốn như thế? Diệp Tử mệt quá, mệt cả người lẫn tâm thức, cậu cong người lại như một con tôm, ôm gọn ghẽ những vụn vỡ trong tim đó....
Ngày trôi qua, Diệp Tử vẫn đi con đường đó nhưng lại chẳng gặp ai cả, cậu cũng không kể cho Khánh Như nghe, không phải điều gì cậu cũng nói với chị, đôi khi phiền nhưng chị không nói, cậu cũng hiểu chỉ bản thân cậu mới biết rõ mình nên làm gì thế nên im lặng vẫn là nhất.
Tối hôm đó, Khánh Như cùng cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-chieu-dieu-dai-han/2915248/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.