Phong Lâm hớt hải chạy vào lại gặp cậu, không nán lại lâu Lâm lại chạy thật nhanh theo chiếc băng ca đó. Diệp Tử ngơ ngác nhìn theo, chưa kịp nói được lời chào thì anh đã đi mất, nhìn theo bóng lưng của Lâm, cảm giác nhộn nhạo trong cậu càng lớn hơn mà tự đặt câu hỏi " Chú ấy sao vậy nhỉ? Người thân của chú ấy bị bệnh sao? Nhưng chú ấy bảo chú là trẻ mồ côi mà!?.. "
Nghĩ đến đây Diệp Tử bỗng rùng mình, cậu trợn mắt, không dám tin điều mình nghĩ là sự thật. Đôi chân cậu bước đi, nhưng không phải ra hướng cổng mà là vào phòng cấp cứu, chẳng hiểu sao nhưng cậu thật sự gấp gáp mà chân cứ thế ngày một nhanh hơn. Chỉ còn vài bước nữa là đến cửa phòng cấp cứu, cậu chùn bước chân chậm lại, nhướng người ra nhìn trước. Phong Lâm đang ngồi trên hàng ghế chờ, anh đan hai tay vào nhau để trên đầu gối, người khom xuống, dáng vẻ trông rất khó chịu. Cậu bước lại gần đứng trước mặt anh nói nhỏ:
- Dạ, chú Lâm...
Phong Lâm ngước lên, thấy Diệp Tử đôi mắt anh càng sâu hơn nữa càng làm cho cậu bối rối hơn không biết phải nói gì tiếp theo. Chợt Lâm lên tiếng:
- Cậu ngồi xuống đây đi
Diệp Tử ngồi xuống, hít thở rồi hỏi:
- Sao chú lại ở đây ạ? Ý con là người thân của chú đang cấp cứu sao?
Phong Lâm nhìn cậu không bằng ánh mắt vô định:" Cậu có thấy người khi nãy nằm trên băng ca không? "
Diệp Tử trả lời:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-chieu-dieu-dai-han/2915237/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.