Những bước chân này của cô như bị buột chặt thêm hai tản đá lớn, từng bước từng bước nặng nề đến mỏi mệt. Y tá dừng lại trước một phòng VIP, trước khi rời đi không quên dặn cô mấy lời:
Bên trong còn có y tá khác và người nhà của bệnh nhân nên cô đừng làm gì quá đáng nhé, mong cô quản lí cảm xúc của mình đừng quá kích động mà hành động thiếu suy nghĩ. Tôi xin phép.
Nói rồi cô quay đi, Khánh Như không hề để những lời cô nói vào tai, tay dần đưa lên gõ cửa. Chợt cánh cửa mở ra, Phong Lâm thấy cô liền đề phòng ngay mà nghiêm nghị hỏi:
- Cô là ai? Sao lại đứng trước cửa ?
Khánh Như ngước lên nhìn anh, nhìn đôi mắt đỏ hoe kia anh có hơi bất ngờ
" Cho tôi hỏi.......Tr.......Trịnh Hoằng là bệnh nhân ở đây ? "
" Nhưng cô là ai ? "
" Có chuyện gì sao? "
Tiếng của Trịnh Hoằng từ phía giường bệnh vang lên, cô nghe xong liền dứt khoát bắt lấy cánh tay Phong Lâm mà gằng giọng nói:
- To....tôi có việc rất quan trọng, có liên quan đến anh ta
Phong Lâm không biết chuyện gì đang xảy ra liền cau mày giận dữ tính hất cô ra nhưng Khánh Như nghiến răng nghiến lợi:
- Nếu như không cho tôi vào các người sẽ ân hận cả đời!
Phong Lâm cảm nhận được sự run rẩy từ đôi bàn tay của cô liền khó xử quay ra nhìn Trịnh Hoằng, anh cũng không biết chuyện gì liền gật đầu một cái lệnh cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-chieu-dieu-dai-han/2915234/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.