Trịnh Hoằng có đôi chút lưỡng lự không muốn ra về, trên suốt đoạn đường về lại công ty, anh không vội đọc mà cầm tờ giấy trên tay, anh càng siết chặt nó cảm giác sốt ruột lại càng sục sôi hơn. Quả thực cả ngày hôm đó anh không tài nào tập trung vào công việc được, rãnh mắt đôi chút anh lại vừa gọi cho cậu vừa nhìn chăm chăm vào lá thư đó, dù có gọi cả trăm cuộc hay nhắn cả ngàn tin nhắn cũng không hề có tín hiệu nào cả. Mãi đến giờ chiều khi tan làm anh mới dám mở nó ra, rốt cuộc trong đó là gì?
" Con chào chú, là con Diệp Diệp đây
Chú ơi chú khoẻ không? Chú tỉnh lại chú nhớ ăn uống tẩm bổ nhiều vào nhé, chú đừng tức giận nhưng con mong chú đừng uống nhiều rượu nữa. Con biết là chú rất ghét loại như con, nhưng con xin chú hãy nghe con nói nhé. Con chỉ muốn cảm ơn chú đã cứu con, đã cho con cơ hội để sống lại một cuộc đời ý nghĩa hơn, nhờ chú mà con biết con rất thích nhiều thứ, con thích ra biển chơi, thích được xem pháo hoa, thích được xem phim nhưng là cùng chú và con...cũng thích chú nữa.
Con biết hạng như con không đáng làm người, không đáng được hạnh phúc, loại bệnh hoạn như con lại dám tư tưởng đến chú. Con cũng không biết từ khi nào bản thân lại hồ đồ mà thích chú nhưng chú ơi, nếu như con là con gái chú sẽ đón nhận con chứ? Nếu như vậy thì con có cớ để căm ghét bản thân con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-chieu-dieu-dai-han/2915232/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.