[........] " Ba ơi, lâu quá rồi con không gặp anh Diệp Tử, khi nào anh ấy quay lại vậy ba ? "
" Anh đi học rồi còn đi làm nữa con à, con nhắc làm ba cũng nhớ thằng bé, không biết giờ nó có khoẻ không? "
Hai cha con Hương Liên vừa làm vườn vừa nói chuyện với nhau, hai chữ Diệp Tử lọt vào tai anh, vết rỉ máu trong tim lại càng hằn sâu hơn. Trịnh Hoằng nghiến răng ép xô những giọt nước mắt chua xót xuống.
Anh ngồi thất thần trên chiếc ghế bên cạnh vườn hoa mãi đến tận trưa, lúc mặt trời điểm trên đỉnh đầu Phong Lâm mới dám đi ra nói với anh:
- Thưa anh, bên bệnh viện vừa gọi cho em, họ báo cho mình biết nơi chôn cất Diệp Tử
Lúc này anh mới ngước mắt lên nhìn Lâm
" Ở đâu? "
Trịnh Hoằng đứng phăng dậy tức tốc lên phòng thay đồ, nhìn bản thân nhợt nhạt trong gương, anh hít một hơi thật sâu rồi tát nước liên tiếp lên mặt. Phong Lâm lái rất lâu rồi họ mới dừng trước một ngôi chùa cổ kính, Trịnh Hoằng từ từ bước vào. Không khí quanh chùa yên tĩnh đến độ có thể nghe thấy tiếng gió thổi xượt qua người, đi sâu vào hơn nữa đến gần chánh điện mới có một vị sư thầy hỏi chuyện:
- Mô phật, xin hỏi hai thí chủ đến chùa để làm gì vậy?
" Dạ chào thầy, chúng tôi là người thân của người mất vừa được gửi vào chùa, đây là giấy tờ từ bệnh viện đưa chúng tôi, mong thầy chỉ đường cho chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-chieu-dieu-dai-han/2915229/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.