Chương trước
Chương sau
Bởi vì biên thùy không có chiến sự,Tĩnh vương gia có danh xưng là”Chiến thần”mừng rỡ được ung dung tự tại,mang theo sư phụ yêu mến du sơn ngoạn thủy.

Bạch Vô Ly trước kia luôn thanh tâm dục quả ở Cô Tình Nhai thanh tu,mười năm mới xuống núi một lần nhưng kể từ khi gặp phải “nghiệt đồ” này,chẳng những thường cùng đồ nhi chung du ngoạn quanh,mỗi ngày đều cùng hắn làm chết đi sống lại,đương nhiên cũng sớm đem dặn dò của ân sư ném lên…..chín tầng mây!

Nói đến y cũng là nghiệt đồ đây!

Ngày này,hai người tới Vong U cốc.

“Ha ha...... Tiểu Bạch,Tiểu Bạch thân ái của ta,ngươi rốt cuộc đã tới!”

Thấy Đỗ Diệu Nguyệt giang ra hai tay thật rộng từ xa xa vọt về phía bọn họ,Mộ Dung Tường tròng mắt chợt lóe sát khí,huyễn nhật thần kiếm tuốt ra khỏi vỏ!

“Không được làm càn!” Bạch Vô Ly làm sao không biết tính tình người yêu,nhanh như chớp đặt lên tay hắn!

“Sư phụ!” Mộ Dung Tường tức giận nhìn chằm chằm y”Người buông tay,để ta giết tên sắc phôi này!”

“Sắc phôi?” Bạch Vô Ly vừa bực mình vừa buồn cười nhìn đồ nhi”Đỗ Nguyệt Ảnh ngay cả hôn cũng chưa hôn qua ta một cái vậy mà là sắc phôi,vậy ngươi là gì nha?”

“Ta, ta là đồ nhi tốt nhất của sư phụ,với lại cũng là......” Mộ Dung Tường nói đến đây bỗng nhiên chuyển sang vô cùng mị hoặc”Lão công tốt của sư phụ.”

“Nhỏ giọng một chút!” Bạch Vô Ly mặt cũng đỏ lên,sợ bị cái tên không sợ thiên hạ đại loạn nghe được!

“Sợ cái gì? Ta đang muốn mời y tới uống rượu mừng của ta và sư phụ đây.”

Bạch Vô Ly nghe thiếu chút nữa ngất đi.Đang muốn mở miệng ngăn cản Đỗ Nguyệt Ảnh đã đi tới trước mắt!

Nháy mắt với Bạch Vô Ly,sau đó y nói”Tiểu Bạch,ta thật sự nhớ ngươi muốn chết!”

Thấy nam nhân nháy mắt với tâm can bảo bối của mình,Mộ Dung Tường hận không được móc ra mắt y!”Xem ra mắt Đỗ minh chủ bị bệnh rất nghiêm trọng, trong cung có một vị thuốc chuyên trị bệnh của ngài,có cần dùng thử hay không?”

“Hả? Là cái gì?” Đỗ Nguyệt Ảnh tò mò hỏi.

Mộ Dung Tường cười lạnh trả lời “Hạc Đỉnh Hồng.”

“Ha ha,Tiểu Mộ Dung,đã lâu không thấy ngươi cũng trở nên biết nói đùa,rất vui,đúng là rất vui!” Đỗ Nguyệt Ảnh chẳng những không tức giận,còn cảm thấy rất thú vị.

“Bổn vương mới không nói đùa với sắc phôi.”

“Tường nhi! Không được vô lễ!”

Nhìn sư phụ dường như muốn nổi giận.Mộ Dung Tường mới hừ lạnh một tiếng,không nói thêm gì nữa.

“Tiểu Bạch ngươi mắng Tiểu Mộ làm gì? Bổn minh chủ vốn chính là sắc phôi mà,nam nhân mà không sắc làm sao gọi là nam nhân chứ. Ha ha......”

Bạch Vô Ly thật phục cái người da mặt dày này,cười khổ nói”Tại sao không nhìn thấy đồ nhi ngươi?”

“Hắn à......” Gương mặt tuấn tú nhất thời chán nản,đến phiên Đỗ Nguyệt Ảnh cười khổ”Hắn giận ta,không chịu để ý ta..”

Mộ Dung Tường nhìn có chút hả hê cười”Ha ha,Lâm sư huynh quả nhiên thật tinh mắt,chim khôn biết chọn cành mà đậu.Đỗ minh chủ yên tâm,bổn vương sẽ giới thiệu cho hắn một sư phụ tốt.”

Đỗ Nguyệt Ảnh lạnh lùng nhìn hắn nhưng không nói gì.

Bạch Vô Ly nhìn đồ nhi đã chọc giận Đỗ Nguyệt Ảnh,sợ hai người đánh nhau nên vội vàng nói sang chuyện khác”Nguyệt Ảnh,ngươi không phải là luôn khoe Bách Hoa tửu trong Vong Ưu cốc vừa thơm vừa đậm đặc,nghe thấy không nằng đi uống liền,đi,chúng ta đi uống hai chén.”

“Không thành vấn đề,trước kia luôn gọi ngươi xuống núi vui chơi một chút,nhưng ngươi luôn không nghe,hôm nay rốt cuộc cũng chờ được,chúng ta tối nay không say không về!”

Mộ Dung Tường nhìn hai người nói chuyện vui vẻ,trong lòng mười vạn lần không vui,đưa tay ôm eo sư phụ,ở bên tai y trầm giọng nói”Dám uống rượu say,xem ta làm sao phạt người!”

Bạch Vô Ly thoáng cái nhớ tới lần trước bị “Nghiệt đồ”cột vào trên giường mạnh mẽ trừng phạt,đỏ mặt,trong mắt nhộn nhạo xuân ý......

…….

Bởi vì cái gọi là rượu vào đã buồn càng buồn hơn.

Đỗ Nguyệt Nhân không để ý đến bạn tốt,mình đã uống say trước.

“Uống tiếp...... Tiểu mỹ nhân,rót rượu!” Đỗ Nguyệt Ảnh gục xuống bàn,miệng lẩm bẩm nói lời người say.

Mộ Dung Tường lớn lên âm nhu nên y ghét nhất bị gọi là nữ nhân,nghe vậy thiếu chút nữa trở mặt.

“Thôi đi,Tường nhi,cũng đừng so với tên ma men đó làm gì.”

“Hừ,sao sư phụ luôn che chở y? Thành thật mà nói,y lần trước còn nói người đã từng ngủ qua với y,là có ý gì?”

Bạch Vô Ly cười khổ không thôi.

Tường nhi quả nhiên còn nhớ rõ chuyện này,A không,đừng nói y định bắt chuyện này tính sổ một lượt với y nhá.

“Đỗ Nguyệt Ảnh nói không sai khi còn bé y đả cùng sư phụ tới Huyền Ky Môn.Khi đó chúng ta còn rất nhỏ,mấy sư huynh đệ ngủ chung một giường bất quá là chuyện thường thôi.”

“Hừ,người không có tắm với y sao?”

“Ack...... việc này......” Trong ấn tượng y dường như có một lần......

Mộ Dung Tường biết sư phụ không biết nói dối,nhìn muốn nói lại thôi cũng biết nhất định là có rồi,giận đến mắng to!”Không được phép gạt ta!”

“Ơ!Cái tên thối tiểu quỷ không biết cảm ơn kia!Tại sao hung dữ với sư phụ ngươi a?” Đỗ Nguyệt Ảnh đột nhiên ngẩng đầu lên chửi ầm lên!”Tiểu Bạch tên ngu ngốc kia đem công lực mấy chục năm truyền hết cho ngươi,ngươi còn không đối tốt với y!”

“Cái gì?” Mộ Dung Tường nghe chấn động,không dám tin nhìn sư phụ”Y...... y nói là thật sao?”

Bạch Vô Ly thật sự rất muốn tìm một lý do cho qua,nhưng hắn biết nếu không nói thật sợ rằng đồ nhi sẽ trở mặt thật,không thể làm gì khác hơn ấp úng nói”Khi đó ngươi trúng độc,cho nên...... Cho nên......”

Nhìn sư phụ giống như thừa nhận chuyện đó là thật,Mộ Dung Tường trong lòng đau nhói,lạnh lùng nói”Người..... tên khốn kiếp này!”

” Tường nhi!” Bạch Vô Ly thấy hắn sắc mặt trắng bệch,bối rối đứng dậy ôm lấy hắn”Tường nhi đừng kích động,nếu không độc trong người tái phát.”

“Ngươi...... Ngươi muốn chọc chết ta......”

Bạch Vô Ly không ngừng vỗ lưng y,bối rối nói”Tường nhi,thật xin lỗi,là sư phụ không tốt,sư phụ không nên gạt ngươi.Ngươi muốn phạt sư phụ sao cũng được, chỉ xin ngươi bớt giận.”

Đỗ Nguyệt Ảnh ở một bên thấy vậy thiếu chút tức điên,vỗ mạnh lên bàn giận giữ mắng”Bạch Vô Ly! Ngươi có lầm hay không? Ngươi đã đem công lực cho hắn, còn phải nói xin lỗi hắn sao? Tiểu Bạch,ngươi cũng quá hèn nhát đi?”

“Ngươi câm miệng cho ta!” Bạch Vô Ly oán hận trừng mắt nhìn cái tên miệng rộng”Chờ ngươi tỉnh dậy sẽ tìm ngươi tính sổ!”

“Nên tính sổ hẳn là hai người chúng ta mới đúng,phải không sư phụ?”

Thấy khóe miệng đồ nhi lóe nụ cười lạnh,Bạch Vô Ly cả người lạnh run ——

……………

Diễm dương cao chiếu.

Trong rừng cây truyền đến tiếng vang kỳ dị......

“Hu hu...... đừng mà...... Tường nhi...... Tha sư phụ đi......”

Nam nhân toàn thân trần truồng,hai tay bị trói ở sau lưng quỳ gục,cái mông tuyết trắng nhếch cao hiện đầy từng vết đỏ,thoạt nhìn vô cùng mê người......

Mộ Dung Tường quơ roi ngựa màu đen,giận giữ nói!”Ta không buông tha ngươi! Chuyện quan trọng thế mà ngươi dám gạt ta?”

Thiếu niên cho dù đang nổi giận vẫn khống chế lực vừa đủ,Bạch Vô Ly chẳng những không cảm thấy đau,ngược lại khi bị thiếu niên quất còn cảm nhận được khoái cảm,không nhịn được giãy dụa thân thể,phát ra rên rỉ khó nhịn......

“A a —— Tường nhi...... Tường nhi...... Không nên như vậy......”

“Không nên như vậy...... là thế này sao?”

Thiếu niên lạnh lùng cười,đem chuôi tiên lê nhẹ giữa đùi y,kích thích nam nhân cả người run rẩy,cúc huyệt ngứa ngáy......

“Sư phụ *** đãng,cái mông có phải ngứa rồi?”

Bạch Vô Ly biết thiếu niên đang trừng phạt y,không dám đem khoái cảm biểu hiện quá mức rõ ràng,đành phải nuốt nước miếng,khó khăn nói “Không có...... Không có......”

“Dám gạt ta!” Mộ Dung Tường sắc mặt chợt lóe giận dữ,đem chuôi tiên đâm vào——

“A ——” Bạch Vô Ly phát ra một tiếng thở gấp!

“Để xem sau này còn dám gạt ta?”

Chuôi tiên thô ráp ở ** trừu động róc rách,tràng huyệt được gãi ngứa càng cảm thấy trống rỗng,nam nhân sớm quen bị hung hăng thao,khó chịu nước mắt doanh tròng,run giọng trả lời “Không dám...... Tường nhi......”

Cảm giác trống rỗng gấp đến độ khóc lên!

“Hu hu...... Tường nhi đừng khi dễ sư phụ,mau vào! Sư phụ đã sắp tiết tinh——”

“Muốn tiết tinh sao?” Mộ Dung Tường sửa lại ngồi lên thân cây không”Tự mình tới đây.”

“Cái gì?” Bạch Vô Ly ngây dại.

“Đại Hương Tràng đang ở chỗ này,tự mình tới.”

“Nhưng...... Nhưng...... Sư phụ không biết......” Bạch Vô Ly hai tay bị trói sau lưng,thật không biết phải làm thế nào.

“Sư phụ võ công cái thế,ngay cả chuyện ngồi trên ngựa đơn giản vậy cũng không biết sao?”

Nam nhân bị đồ nhi cười nhạo không thể làm gì khác hơn đỏ mặt,run rẩy ngồi lên phân thân kiên quyết đứng vững của thiếu niên,chậm rãi hạ thân thể xuống ——

Không có tay phụ giúp,Bạch Vô Ly thử nhiều lần đem *** cắm vào của mình,tuy nhiên đều thất bại,gấp đến độ hắn đầy mồ hôi......

Mộ Dung Tường phân thân bị nam nhân dùng mông lần nữa lê nhẹ trêu chọc,cũng nhịn không được rống giận!

“**! Ngươi muốn hại chết Bổn vương sao?”

Mộ Dung Tường nắm chặt bờ eo của hắn,cái mông chợt đỉnh lên ——

“A a a ——”

Dương cụ hung hăng đâm vào cúc huyệt ướt đẫm rốt cục hợp làm một thể,khoái cảm khiến hai người hưng phấn thất thanh kêu to ——

Bạch Vô Ly cưỡi trên người đồ nhi,giống như điên giãy dụa cái mông,lúc lên lúc xuống phun ra nuốt vào mỹ vị!

“A a a —— thật khỏe——*** sảng khoái—— Tường nhi —— tâm can!Thao chết sư phụ! Sư phụ toàn thân cao thấp đều là của ngươi!Mạnh mẽ thao sư phụ đi!”

“Thao chết ngươi! Thao chết ngươi!Đáng ghét!Người thật đáng ghét!” Mộ Dung Tường nắm lấy tóc hắn,trên môi cũng ra ra sức! Nước mắt nhịn không được nữa chảy xuống”Ngươi biết rõ ta thà rằng chết cũng không muốn sư phụ tự làm tổn thương mình! Tại sao,tại sao người lại ngốc như vậy?”

Nghĩ đến sư phụ thân là một đại tông sư,lại đem phần công lực quý giá nhất của người tập võ không chút keo kiệt cho hắn,Mộ Dung Tường đau lòng như cắt!

Bạch Vô Ly biết thiếu niên yêu mình hơn cả tính mạng,nhìn hắn rơi lệ,bản thân đau lòng nói”Tường nhi...... Bảo bối của ta...... Đừng khóc,sư phụ yêu ngươi...... rất yêu ngươi......”

Bạch Vô Ly cúi đầu hôn lên nước mắt của hắn,lần nữa uốn éo người điên cuồng khuấy động hắn!

Mộ Dung Tường kích cuồng thét to”Hơ hơ —— sư phụ! Ta cũng yêu người! Tường nhi đời đời kiếp kiếp chỉ yêu một mình người! Đồ nhi muốn vĩnh viễn thao sư phụ! A a a —— đồ nhi——”

Cảm giác được cúc huyệt kịch liệt co quắp,Bạch Vô Ly càng thêm điên cuồng xoay cái mông,thét to!”Bắn cho ta! Bắn cho sư phụ! Sư phụ muốn cúc huyệt rót đầy dịch mỹ vị của đồ nhi ——”

“A a a —— bắn ——”

Thiếu niên mạnh mà có lực bắn vào cúc tâm mảnh mai Bạch Vô Ly bị dịch nóng làm bỏng đến thét chói tai liên tục,hai mắt trắng dã,tiếp theo cũng mãnh liệt bắn ra......

……

“Ừ,xem ra đồ tôn công lực không thua ta ah.”

“Câm miệng!Mau tìm nhanh một chút? Bọn họ sắp xong việc rồi đấy.”

“Đừng nóng vội,ta đang tìm.Tức chết,y phục này tại sao nhiều túi thế,a,tìm được rồi! Tìm được rồi!”

“Thật tốt quá! Mau mở ra hộp ngọc!”

“Được được,lão bà,ta lập tức mở.Ha ha,thật tốt quá,đầy đủ không sứt mẻ.”

“Lấy ra cho trẫm nhìn! Đáng ghét ——”

“A a! Đừng xe,bảo bối! Đây cũng là bảo vật vô giá mà!”

“Bảo bối cái rắm! Đây là chuyện trẫm bình sinh vô cùng nhục nhã!”

“Ai nha,lão bà thật không biết thưởng thức chút nào,ngươi nhìn đi,bộ dáng ngươi mặc long bào,mang mũ phượng,trên mặt bắn đầy dịch lão công,quả thực mê chết người!Ngươi nhìn,lão công chỉ xem thôi đã cứng rắn!”

“Ngươi...... Ngươi muốn trẫm làm cái gì?Đừng dính vào ta!Nhi tử trẫm đang ở bên cạnh! Đừng mà a——”

Ánh mặt trời rực rỡ!

Mộ Dung gia và Huyền Ky Môm hôm nay vẫn là cố gắng đã “sâu” càng thêm “sâu”......

—-Hoàn—– 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.