“Không thể cái gì?” Mộ Dung Tường cười cười,ép sư phụ đến trên bàn đá trong vườn hoa.
“Không thể túng dục quá độ!” Bạch Vô Ly hung hăng nhìn chằm chằm thiếu niên đè trên người mình,ra sức giãy dụa.
“Tường nhi,mau để sư phụ đứng lên!”
Mộ Dung Tường không biết sư phụ đã đưa bảy thành công lực cho y,hiện tại căn bản không thể thoát khỏi kiềm chế của y.
Còn tưởng rằng hắn đang đùa với mình.”Chiêu này của sư phụ thật là chọc lòng người ngứa ngáy... Ta thấy nơi khác của sư phụ hẳn ngứa hơn sao...”
Thiếu niên đưa bàn tay quen thuộc vào trong quần lót,vươn ra hai ngón tay mò đến cửa huyện run rẩy.
“A a... Tường nhi... Ngươi đang làm gì... Mau lấy tay ra ngoài...”
“Sư phụ,thật muốn ta rút ra?” Khóe miệng Mộ Dung Tường lộ ra nụ cười xấu xa,tuấn mỹ tà ác giống như thiên thần “Chậc chậc,cái miệng nhỏ phía dưới của sư phụ hình như không phải nói như vậy nha..”
Mộ Dung Tường mới dùng đầu ngón tay đâm vào,cúc huyệt khát khao lập tức cắn chặc,mút vào bên trong————
“Trời ạ trời ạ,đường đường là chưởng môn nhân Huyền Ky Môn cái miệng nhỏ nhắn lại không biết thỏa mãn...”
“A a... Đừng bảo là... Tường nhi... Tường nhi ngoan... Mau... Mau buông ra sư phụ...”
Bạch Vô Ly ngoài miệng nói muốn đồ nhi buông ra,đôi chân lại không tự giác mở rộng ——
Đã cùng hắn mập hợp vô số lần,huyệt mềm y đã sớm rõ như lòng bàn tay,giờ thấy hắn ngôn hành bất nhất cử động dụ người,chỉ thấy hắn lẳng lơ vô cùng,hận không thể ở đây móc ra côn thịt mạnh mẽ thao chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-chien-thanh-cong/103984/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.