“Đại Vương giá lâm.” Âm thanh vang lên trong sự phát cuồng của mọi người trong Bích Tình Điện, có thể là mọi người đang tiến sát đến biên giới phát cuồng, mà cũng có lẽ là Độc Cô Sấu Ngọc đang cao hứng bừng bừng, mỗi người có cách suy nghĩ khác nhau.
“A, Đại Vương đại ca gấp gáp quá, ta định sau khi huấn luyện xong Vương tử đại ca thì đến tìm hắn, ai biết hắn lại sớm chạy đến đây.” Độc Cô Sấu Ngọc mừng rỡ nói: “Các vị chờ một chút, ta đi nghênh tiếp Đại Vương đại ca. Di, nếu không các ngươi đi cùng với ta.”
“Ô ô ô, Đại Vương, ngài địa vị tối cao đứng trên bao người lại tự mình đến giải cứu nô tài khỏi nước sôi lửa bỏng. Bọn nô tài cho dù có chết cũng nhắm mắt. Bọn nô tài có thể đi theo chủ nhân như ngài, đó chính là phúc cả đời. Đáng giá, đáng giá a.” Đây là suy nghĩ đầu tiên của Lỗ Thăng.
“Ta không phải đã phái người gián tiếp ám chỉ cho ngươi biết tên tiểu quỷ này khủng bố như thế nào rồi mà, vốn định giúp ngươi chạy càng xa càng tốt, ai ngờ ngươi lại chạy đến đây. Đây không phải là tự đâm đầu vào chỗ chết sao.” Giang Sơn ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, vì khổ tâm tẫn phó lưu thủy của bản thân mà ảo não không ngừng: “Cơ nghiệp ngàn năm của Thương Chi quốc a, sẽ bị mất trên tay huynh đệ chúng ta. Ô ô ô, lão thiên gia, ta thật sự không cam lòng a.”
Giang Thiên vừa đi đến thì thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-chich-linh-duong-luong-chich-lang/2535728/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.