Tuy rằng không biểu hiện ra ngoài nhưng Giang Thiên không thể không thừa nhận bản thân lúc đầu cũng rất hoài nghi Độc Cô Sấu Ngọc. Chỉ là trải qua mấy ngày được nó cẩn thận điều trị, y bắt đầu tâm phục khẩu phục đối với y thuật của tiểu thần y này. May mà… May mà lúc đó mình không tùy tiện nói ra miệng, bằng không hậu quả không chỉ đơn giản là Giang Sơn bị sung quân ra biên cương ba năm. Nếu y lỡ lời, đến lúc đó nó chỉ cần cho vào thuốc vài thứ gì đó, bản thân e rằng ngay cả chết cũng không biết. May mắn… May mắn a.
Lương Dịch thấy tên ác lang kia thoáng thể hiện sự sùng bái đối với Độc Cô Sấu Ngọc, mỗi ngày lại nghe y bảo một lần rằng: “Độc Cô công tử và Đông Phương Đường chủ nhất định phải ở lại đây lâu một chút, chờ đến lúc ta khỏi hẳn, sẽ bồi các ngươi thống ngoạn[1] một trận.” Trong lòng không khỏi thầm nghĩ: “Lại thêm một kẻ không biết sống chết, ta vốn đang lo lắng thỉnh thần dễ tống thần khó, hắn lại nói như thế, càng không tống đi được.” Bất quá cậu rất biết điều không nói ra, dù sao chờ đến lúc ác lang khỏi bệnh, tin chắc y sẽ nhận ra điều đó.
Một ngày, Độc Cô Sấu Ngọc phối dược mới cho Giang Thiên, dặn dò y uống ba ngày, nói xong phương pháp liền đi du ngoạn các con phố lớn của Thương Chi quốc cùng ái nhân. Lương Dịch ở lại trong cung chiếu cố Giang Thiên, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, tự nói: “Không biết Tuyệt Đính Đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-chich-linh-duong-luong-chich-lang/2535722/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.