Giang Thiên và Giang Sơn gấp gáp hỏi tiểu thái giám một đống câu hỏi. Tiểu thái giám đáng thương bị dọa sợ quá đơ mặt ngây ngốc, nửa ngày sau mới lắp bắp kể hết từ đầu đến cuối. Giang Thiên và Giang Sơn vội tìm người nên không kịp quở mắng, vội vàng hạ lệnh toàn thành giới nghiêm. Tự mình đến cửa thành mới biết Tiểu Dương sớm đã chạy mất tiêu, lại còn dùng bài tử mình đưa cho. Hai người bị chọc giận suýt ngất xỉu, oán hận nói: “Có giáo huấn bi thảm lần này, lần sau tuyệt đối sẽ không phóng túng con dương ngốc kia chạy loạn nữa.”
Bọn họ đích thân dẫn đầu đội quân nhân mã đuổi theo trăm dặm, thậm chí còn ra lệnh Hà Ích chờ toàn bộ văn thần võ tướng khác gia nhập hàng ngũ truy tìm tung tích, có thể nói là huy động toàn bộ lực lượng, cứ như vậy truy tìm xung quanh đến hơn năm trăm dặm, ngay cả tổ chim chuột động cũng không buông tha. Đáng thương thay cho đám động vật vừa tiến mộng đẹp bị Lương Dịch liên lụy nên bị quấy rỗi khổ cực một đêm, cả nhà bị tra xét vô cùng thảm thê.
Đương nhiên vẫn còn một người thập phần lo lắng, đó chính là Thái hậu liễu. Nếu như không phải Giang Thiên và Giang Sơn sợ nàng hạ lệnh lung tung, lúc này có lẽ nàng cùng đám cung nữ của mình cũng đã gia nhập đại quân lục soát. Vội vàng khổ cực một đêm, nhưng ngay cả bóng của Lương Dịch cũng không phát hiện.
Giang Thiên và Giang Sơn dần dần phát phát giác có chuyện gì đó không đúng, Giang Sơn nói: “Tiểu Dương tuy rằng có thể trốn nhưng không có khả năng chỉ trong nửa đêm chạy được hơn năm trăm dặm, nếu không chúng ta đã bắt được hắn. Hôm nay xem ra, ta chỉ sợ đã có chuyện gì đó xảy ra.”
Giang Thiên thần sắc ngưng trọng, trầm giọng nói: “Không sai, lão gia khỏa kia vẫn luôn muốn hạ thủ với chúng ta, khổ nỗi chưa có cơ hội ra tay. Chuyện Tiểu Dương hôm nay trong cung ngoài cung người người đều biết, liệu có phải là hắn tranh thủ cơ hội này ra tay, bắt Tiểu Dương để khống chế chúng ta không?”
Giang Sơn nói: “Nhưng như vậy cũng quá trùng hợp. Hắn không thể vì muốn bắt Tiểu Dương mà suốt ngày ngồi chồm hỗm ở ngoài thành được, hắn lại không biết Tiểu Dương lúc nào sẽ chạy trốn. Như vậy có khác gì ôm cây đợi thỏ a?”
Giang Thiên nói: “Điều này ta cũng không rõ lắm, nhưng có thể khẳng định rằng Tiểu Dương chưa chạy thoát. Chúng ta trước tiên trở về bàn đối sách đã. Nếu như đúng như chúng ta suy đoán, đối phương chắc chắn sẽ đưa ra điều kiện. Chúng ta giờ chỉ còn cách yên lặng chờ đợi.” Nói xong nghiêm túc nhìn Giang Sơn nói: “Ta không biết tâm tư ngươi đối với Tiểu Dương ra sao, có cũng giống ta hay không?”
Giang Sơn ngẩn ra, lẩm bẩm nói: “Sao tư dưng lại muốn hỏi chuyện này?” Sau đó nghiêm mặt nói: “Ngươi nếu không động tâm với Tiểu Dương, ta lập tức sẽ không giống ngươi. Nếu như ngươi động tâm, thật bất hạnh thay, ta lại giống như ngươi.” Nói xong vẻ mặt suy sụp, uể oải nói: “Thực đúng là tạo hóa trêu người a. Giang Sơn ta là một nam nhân ưu tú như thế, vậy mà hết lần này tới lần khác lại đi coi trọng con dương ngốc nghếch răng nhọn vuốt sắc ấy?”
Giang Thiên không để ý tới hối hận của hắn, một lúc lâu mới nói: “Ta biết ngươi vẫn luôn bàng quan, thậm chí có thể nói là ngầm đồng ý hành động gây rối của lão gia khỏa kia. Ta cũng không trách ngươi bởi vương vị này vốn bằng bản lĩnh mà giành lấy. Nhưng lần này thì khác, nếu ngươi thực sự có ý với Tiểu Dương, nhất định phải mặc kệ lợi ích bản thân để huynh đệ chúng ta đồng tâm, như vậy mới có thể cứu hắn khỏi nguy hiểm.”
Giang Sơn ngẩn ra, tiếp theo nhàn nhạt nở nụ cười, nói: “Quả nhiên không thể gạt được ngươi. Ngươi yên tâm, ta vẫn còn đủ sáng suốt. Vì Tiểu Dương, ta sẽ cố hợp tác với ngươi, có gì đáng ngại a? Chỉ là, sao ngươi có thể khẳng định Tiểu Dương đã rơi vào tay lão gia khỏa kia?”
Giang Thiên nói: “Ta cũng không thể khẳng định tuyệt đối, nhưng suy nghĩ chu toàn mọi việc thì mới có thể chắc thắng được.” Hai người nhìn nhau, tình cảm trong con ngươi hai người thể hiện rõ việc Lương Dịch mất tích khiến bọn họ lo lắng không thôi.
Mà Lương Dịch lúc này vẫn chưa biết mình mất tích đã tạo ra một hồi sóng to gió lớn. Cậu đương nhiên không biết, người đang hôn mê thì làm sao mà biết được?
Chậm rãi mở mắt trong bóng tối, cậu phát hiện mình dạo này rất giống như mấy nhân vật trong phim truyền hình mà Sấu Ngọc nói. Động động cơ thể, cậu bắt đầu tỉ mỉ quan sát nơi mình bị nhốt.
Cửa sổ nhỏ đầy song sắt, cửa sắt nặng trịch không một khe hở, trong phòng cái gì cũng không có, chỉ có đống cỏ khô mình đang ngồi lên. Đây là nơi nào? Lương Dịch nỗ lực suy nghĩ, phát giác nơi đây rất giống mấy cái nhà giam hay địa lao. Sau đó cậu nhớ ra chuyện đã phát sinh lúc trước, không khỏi cả kinh ngồi bật dậy. Không, không thể nào, cậu không ngừng phủ nhận. Vất vả lắm mới chạy trốn thành công, vậy mà lại bị bắt cóc. Tiếp theo đó cậu phát hiện bản thân vô cùng bất hạnh, bởi vì hai tay của cậu đều bị trói chặt sau người.
Liệu có phải… Liệu có phải là đám ác lang kia đang nghiêm phạt vì mình chạy trốn không? Cậu cầu mong suy nghĩ, nhưng đau đớn nơi cổ tay và sợi dây được làm bằng ngưu cân nói cho cậu biết khả năng này gần như không thể xảy ra. Lương Dịch lần thứ hai xác định mình là con quỷ xui xẻo bị lão thiên gia từ bỏ. Từ khi gặp Độc Cô Sấu Ngọc vận may của cậu hình như đã bay hết sang cho nó, hết lần này tới lần khác tiểu quỷ kia chỉ gặp đúng một chuyện xui, còn bản thân không ngừng gặp chuyện đen đủi. Mà dựa vào trình độ xui xẻo cả đời của mình, có thể được thổ phi đưa về như Độc Cô Sấu Ngọc là hoàn toàn không thể.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]