Trong ngọa thất tinh xảo, Lệ phi dáng cười như hoa ngồi ngay ngắn, vừa lột vỏ một quả quýt đưa vào miệng Lương Dịch vừa ao ước nói: “Vương và vương tử thực sự càng lúc càng ân sủng công tử, hôm qua đã yêu thương ngài cả đêm phải không? Công tử tốt xấu cũng nên thông cảm cho sự đau khổ của chúng ta. Kêu lớn như vậy, nếu người biết chuyện thì sẽ nói công tử kìm lòng không đậu, còn những người không biết a, sẽ tưởng rằng công tử đang thị uy với chúng ta, những phi tử bị thất sủng.”.
Miếng quýt lập tức tắc lại trong họng Lương Dịch, cậu đảo cặp mắt trắng dã. Lệ phi hoảng hốt vội vàng vỗ vỗ lưng cậu. Khó khăn mãi mới nuốt trôi thông khí, cậu khẩn trương kéo tay Lệ phi: “Các ngươi… Các ngươi đều nghe thấy… Đều nghe thấy sao?” Xong rồi, một đời anh danh của cậu a. Ô ô ô, đều do hai sài lang kia làm hại.
“Đương nhiên, công tử kêu phiến tình như vậy, ai mà không nghe thấy? Mấy tỷ muội chúng ta sáng nay còn nói, tinh lực của công tử thật đúng là tràn trề, kêu nhất cả đêm mà âm thanh vẫn không thấp xuống. Chúng ta nào có được bản lĩnh đấy. Thảo nào vương và vương tử đều thích ngươi a”.
Lương Dịch oán hận nhìn cánh cửa gỗ hoa lệ cách đó không xa, bỗng nhiên hét lớn: “Nhìn thì đẹp mà sao lại vô dụng thế, ngay cả cách âm cũng không được, còn giữ ngươi làm gì nữa? Người đâu, đem hủy mấy cánh cửa này cho ta, đổi bằng cái khác. Không quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-chich-linh-duong-luong-chich-lang/2535682/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.