Giang Thiên và Giang Sơn vô cùng vui mừng nha. Bọn họ vốn còn đang suy nghĩ, nếu chỉ vì khoái hoạt của bản thân mà dùng đến giang tắc[1] lớn, đến lúc đó Tiểu Dương hô khóc nhất định sẽ khiến bọn họ tự trách không ngớt. Ai ngờ, lúc này đây chính Tiểu Dương tự mình chọn. Tuy rằng cậu không hiểu rõ tình huống, nhưng vô luận như thế nào, cũng là do cậu lựa chọn, như vậy lương tâm của bản thân sẽ không cảm thấy áy náy.
Giang Thiên nói: “Tiểu Dương, muốn cái lớn là ngươi tự mình nói đấy nhé, đến lúc đó đừng trách chúng ta nhẫn tâm a, nếu không lương tâm chúng ta sẽ cảm thấy bất an a.”
“Hừ hừ, các ngươi mà có lương tâm sao? Đều là một lũ sài lang.” Lương Dịch nhỏ giọng lẩm bẩm. Buồn cười, cậu nhanh chóng sẽ bị ăn thịt, còn có cái quái gì mà không dám nói ra nữa. Đáy lòng lại vang lên một âm thanh khác: nếu đã như vậy, sao không nói to lên cho chút khí khái nam nhi.
Giang Thiên và Giang Sơn nào biết tâm lý của Lương Dịch đang mâu thuẫn giãy dụa dữ dội. Hai kẻ đó còn đang thầm vui sướng trong lòng, cùng nhau thương lượng nên dùng vật liệu gì bọc bên ngoài, dùng thủy tinh hay là cao su, hoặc có thể dùng gỗ mềm, còn có gỗ lim, bạch thiếc, vân vân và vân vân. Nghe được mấy thứ đó, Lương Dịch mục trừng khẩu ngốc, thầm nghĩ: quốc gia này quả nhiên kẻ nào cũng đều biến thái thích ăn thịt người, cho nên ngay cả vật liệu làm dao cũng đa dạng như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-chich-linh-duong-luong-chich-lang/2535649/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.