Giang Sơn ừng ực uốt một ngụm nước bọt, nghĩ một đằng nói một nẻo khuyên nhủ: “Đại ca, vì suy nghĩ cho ‘tính phúc’ lâu dài chúng ta, có lẽ trước hết… cứ chờ một chút đi. Tuy rằng ta cũng thực sự rất muốn lập tức đem tiểu thỏ tử khả ái như thế ăn vào bụng..” Lời còn chưa dứt, đã nuốt thêm một ngụm nước bọt.
Giang Thiên tiếc nuối buông tay, bất đắc dĩ nói: ” Sự tự chủ lúc này của ngươi thật đúng là chết tiệt chướng mắt a. Nhưng… Ngươi nói cũng có đạo lý, chúng ta đành tạm thời nhẫn nại vài ngày rồi tiếp tục thưởng thức tiểu thỏ tử. Để xem có khó cho vào mồm như hắn nói hay không, hay ngược lại là cao lương mĩ vị a.”
Lương Dịch trên người tóc gáy dựng thẳng đứng. Trời đất ơi, hai người kia thực sự rất nghiêm túc, nhìn ánh mắt cơ khát nhìn mình của bọn hắn sẽ biết bọn họ thật sự muốn ăn mình không còn mẩu xương. Trong đầu cậu trống rỗng, sắc mặt trắng bệch thì thào lẩm bẩm: “Sấu Ngọc a, ngươi biết không? Ngươi từng nói qua chuyện ăn thịt người ma quỷ, cư nhiên Lương đại ca thân ái của ngươi lại dính vào. Sấu Ngọc, ngươi ở nơi nào? Lương đại ca rất nhớ ngươi, rất nhớ ngươi a. Tuy rằng ngươi xác thực lắm lời một chút, nhưng ta biết ngươi tuyệt đối sẽ không ăn ta.”
Sắc mặt Giang Thiên đột nhiên sầm lại, trầm thanh nói: “Sấu Ngọc là ai? Nghe có vẻ là kẻ khiến người ta khó chịu.”
Ánh mắt Giang Sơn cũng bắn ra tia nguy hiểm, thấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-chich-linh-duong-luong-chich-lang/2535640/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.