Chương trước
Chương sau
Từ Lâm An đến Hồ Châu, ra roi thúc ngựa cũng chỉ mất một ngày.
Con ngựa mà Phó Thu Trị mang ra từ Lộng Nguyệt sơn trang tên là Xích Truy. Một thân đỏ thẫm, chỉ có cái trán có một chút màu trắng, giống như là đôi mắt thứ ba của nó. Ở Lộng Nguyệt sơn trang, Xích Truy là bảo bối trong lòng sư tỷ, ngày thường sư tỷ đối nó rất tốt, tắm rửa sạch sẽ, uy cỏ đều là tự tay làm lấy, nhưng con ngựa thích nhất không phải nàng, ngược lại là quanh năm suốt tháng không sờ qua nó vài lần Phó Thu Trị, tức giận đến nỗi Diêu Ngọc sư tỷ nắm đuôi ngựa mắng to: Không hổ là cái trán mọc lên con mắt xem thường, đây chính là con ngựa xem thường!!
Sở Hằng phiêu bạt ở trên giang hồ đã lâu, cũng có một con ngựa cố định, nhưng là cả người tuyết trắng, không có một tia tạp sắc, đây là con ngựa mà ba năm trước hắn mua ở một người bán ngựa, lúc mua vẫn là một con ngựa con, thần sắc uể oải, không có sức lực, nhưng Sở Hằng cảm thấy, con ngựa trắng như vậy sẽ là ngựa tốt, lấy cái tên Bạch Tuyết cho nó. Quả nhiên, một thời gian sau, Sở Hằng cho nó ăn đều là cỏ khô tốt nhất, uống toàn là nước suối thanh triệt, không lâu sau tiểu bạch mã liền có tinh thần.
Sở Hằng thấy Phó Thu Trị một thân hồng y, cưỡi cũng là ngựa đỏ thẫm, trong lòng vừa động, nói: "Không bằng ta và ngươi cùng thay đổi đi, ngươi cưỡi Bạch Tuyết của ta, ta cưỡi Xích Truy của ngươi!" Thiếu niên hồng y con ngựa trắng, càng hiện phong lưu.
Phó Thu Trị nhìn Bạch Tuyết, cũng thập phần thích, nhưng lại có chút khó xử nói:
" Tính tình Xích Truy không tốt, chỉ sợ không cho ngươi chạm vào."
Sở Hằng lại không thèm để ý: "Một con ngựa, còn có thể có bao nhiêu tam trinh cửu liệt? Trái lại ta phải thử một chút, là nó cố chấp hay là Bạch Tuyết cứng cỏi!" Duỗi tay liền phải kéo cương ngựa của Xích Truy.
Không nghĩ tới kéo vào không trung, Xích Truy từ trong lỗ mũi thở ra một ngụm khí thô, đem cổ vặn khai tránh đi tay Sở Hằng.
Phó Thu Trị khẽ cười một tiếng, xoay người sờ đầu Bạch Tuyết. Bạch Tuyết thập phần dịu ngoan, chủ động thấp đầu cọ cọ đầu Phó Thu Trị, một đôi mắt to ướt dầm dề bên dưới lông mi nhìn chằm chằm hắn. Phó Thu Trị xoay người lên ngựa, vuốt ve lông mao trên cổ Bạch Tuyết, chắp tay với Sở Hằng nói: "Sở huynh, ta cùng Bạch Tuyết đi trước một bước!" Nói xong giục ngựa dương trần mà đi.
Sở Hằng nhìn Xích Truy, nói thầm một tiếng không biết tốt xấu, dẫm lên bàn đạp liền cưỡi lên ngựa, nhưng Xích Truy vẫn không chịu phối hợp, vặn vẹo thân mình, Sở Hằng hung tợn gõ đầu của nó:
" Mau đuổi theo chủ nhân nhà ngươi! Bằng không ta đem ngươi nấu ăn!" Xích Truy quả nhiên thành thật, nhanh chân đi phía trước đuổi theo.
Phó Thu Trị chưa từng kịch liệt cưỡi ngựa lên đường, không quá thói quen; Sở Hằng bị Xích Truy trả thù đến đầu óc choáng váng. Tới chạng vạng, hai người chỉ tới vùng ngoại ô ở Hồ Châu Đông Lâm trấn, liền tính toán trước tiên ở thị trấn tìm khách điếm ngủ trọ một đêm.
Đông Lâm trấn không lớn, đây đã từng là nơi nhất định phải đi qua nếu muốn xuống phía Nam Hồ Châu, hiện giờ các thành trấn quanh đây đang phát triển, Đông Lâm trấn dần dần xuống dốc, rất nhiều người làm ăn đều đến nơi khác sinh sống hoặc đổi nghề. Toàn bộ thị trấn hiện giờ cũng chỉ còn lại hai nhà khách điếm, trong đó một nhà vừa cũ vừa rách nát, Phó Thu Trị nhìn giấy trên đại môn còn chưa dán, cửa sổ cách gian toàn là mạng nhện, dưới chân đi theo Sở Hằng liền đi luôn rồi. Nhà thứ hai tuy rằng cũng đơn giản, tốt xấu cũng sạch sẽ ngăn nắp, đại đường bày mấy cái bàn, hậu viện là địa phương dừng chân.
Khách điếm chỉ có chưởng quầy một người tiếp đón, an bài tốt hai gian phòng, lại làm mấy món ăn đơn giản, Phó Thu Trị cùng Sở Hằng ngồi ở đại đường ăn cơm.
Chưởng quầy ở trên quầy tính toán, thỉnh thoảng trộm ngắm hai người, Phó Thu Trị chỉ cảm thấy khi đang ăn cơm mà bị người nhìn chằm chằm thập phần quái dị, hỏi:
" Chưởng quầy, ngươi nhìn chằm chằm chúng ta làm gì, chẳng lẽ là cũng đói bụng? Ngươi ăn một chút đồ ăn trong cửa hàng cũng đâu có sao?"
Chưởng quầy bị phát hiện cũng không xấu hổ, dứt khoát thoải mái hào phóng nhìn bọn họ: " Ta cảm thấy hai vị khách quan dáng vẻ phi phàm, bên hông lại dắt kiếm, nhất định là nhân vật có thân phận trên giang hồ, Đông Lâm trấn của chúng ta đã lâu lắm không có đại nhân vật nào tới đây!"
Sở Hằng nói: "Chúng ta bất quá là mấy kẻ vô danh tiểu tốt, chưởng quầy không cần nghĩ nhiều." Sở Hằng vốn định che giấu một chút, ai ngờ khuôn mặt chưởng quầy nhăn như trái khổ qua.
" Haizz, gần đây buổi tối ở Đông Lâm trấn không yên ổn, nếu hai vị khách quan võ công cao cường thì tốt rồi, nói không chừng có thể thay chúng ta trừ bỏ tai họa."
" Sao lại nói lời này?" Hai người đều ăn không sai biệt lắm, dứt khoát buông xuống chiếc đũa nghe chưởng quầy nói chuyện.
" Phía Tây trấn chúng ta có ngọn núi, trên núi có ngôi chùa cổ, kêu là chùa Hương Cư, tín đồ không nhiều lắm, nhưng hương khói cũng chưa từng đứt đoạn. Nửa tháng trước, có người lên núi dâng hương phát hiện chùa Hương Cư đóng cửa, tới giờ Tỵ cũng không mở ra, từ bên trong mơ hồ truyền ra tiếng ồn ào. Gõ cửa không ai ứng, qua hồi lâu, có hai đại hán mặt mày dữ tợn khiêng đại đao dính máu ra mở của, hù dọa người dâng hương rồi một đao giết bọn họ. Hiện tại có người đi đến cách xa Tây Sơn xem, chùa Hương Cư vẫn đóng cửa, còn có khói đen bay ra, đám cường đạo kia ở bên trong sung sướng nấu cơm, đáng thương nhóm sư phó trong chùa khẳng định bị hại." Chưởng quầy thở dài nói.
"Vậy các ngươi như thế nào không báo quan phủ?" Phó Thu Trị khó hiểu.
"Mấy lão gia ở Hồ Châu làm gì có tâm tư quản việc ở Đông Lâm Trấn của chúng ta. Thành Hồ Châu của bọn họ chết người quan trọng, liền phái hai người quan sai tới đây, đi chùa Hương Cư nhìn thoáng qua, không biết bọn cường đạo cho bọn họ chỗ tốt gì, nói với chúng ta là một đám thương lữ sống nhờ ở trong chùa, không bao lâu sau liền đi rồi, còn nói chúng ta không cần lên núi quấy rầy chúng!"
"Hồ Châu lại xảy ra chuyện gì? Ai đã chết?"
" Là lão bản của Giang Nam đệ nhất ngọc khí Hành Trấn quán, hơn nữa chết rất thảm, bị người ta dùng nước gì đó đổ lên người, xương cốt đều tan hết!"
Phó Thu Trị cùng Sở Hằng sắc mặt đều thay đổi, truy vấn: "Là Tôn Thanh Tuyết sao? Hắn làm sao đã chết?"
" Hình như chính là hắn, nhưng Hồ Châu đã phong thành không cho người ngoài ra vào, người bên ngoài tự nhiên không biết được tin tức, nếu không phải chúng ta vào trong thành cáo trạng, sự tình khẩn cấp, còn không biết thành Hồ Châu đã nháo người ngã ngựa đổ." Lão bản khép lại sổ sách, vẻ mặt u sầu: " Ta nói mấy chuyện này với khách quan làm gì, hai người không cần để ở trong lòng."
Phó Thu Trị cau mày, trong lòng nghĩ lăn qua lộn lại: Tôn Thanh Tuyết như thế nào liền đã chết? Là người nào muốn phong tỏa tin tức, chẳng lẽ kẻ kia không muốn người khác biết tin Tôn Thanh Tuyết đã chết? Đột nhiên cảm giác có thứ gì đó đặt lên cánh tay mình, nhìn lại nguyên lai là tay Sở Hằng.
Sở Hằng nhẹ nhàng vỗ Phó Thu Trị, ý bảo hắn đi hậu viện: " Chưởng quầy, ngươi giúp chúng ta chăm sóc, chúng ta đi nghỉ ngơi trước!"
Chưởng quầy đáp ứng, liền đi ra ngoài cho ngựa ăn.
Đi vào hậu viện, hai người tiến vào trong phòng rồi thắp đèn lên. Phòng bố trí rất đơn sơ, một chiếc giường, một cái bàn, hai cái ghế, ngay cả cửa sổ cũng không có. Hai người cũng không chê, ở trên ghế ngồi xuống.
"Sở huynh, Tôn Thanh Tuyết chết kỳ quặc, ta cảm thấy có quan hệ với kẻ đứng sau lưng tiểu sư đệ." Phó Thu Trị nói.
" Sao ngươi lại biết?"
" Kẻ nọ sai tiểu sư đệ đi trộm ngọc, tuy rằng đều trộm ngọc quý giá, nhưng không hề có quy luật nào, có thể là kẻ nọ cũng không biết rốt cuộc khối ngọc nào ẩn giấu bí mật. Muốn biết được bí mật của ngọc, trừ bỏ tìm được khối ngọc kia, còn có một phương pháp khác chính là tìm ra người làm ngọc."
" Theo ý ngươi nói, kẻ nọ ép hỏi Tôn Thanh Tuyết, sau đó giết người diệt khẩu." Sở Hằng như suy tư gì đó.
" Đúng vậy, nhưng có thể khẳng định, bọn họ không có được kết quả mình muốn!"
"Bởi vì bọn họ còn đang tìm kiếm cái gì, cho nên dứt khoát phong thành, không cho người có quan hệ rời đi, lại một phương diện khác sợ người trên giang hồ biết Tôn Thanh Tuyết đã chết, có người muốn tới chiếm một bát canh!"
Phó Thu Trị gật đầu: " Chúng ta phải nhanh chóng đến Hồ Châu tìm ra sự thật của chuyện này!"
Sở Hằng nói: " Không vội, đem nay Phó thiếu hiệp có muốn cùng ta đi làm một việc khác không?" Nói xong nhìn Phó Thu Trị.
Phó Thu Trị biết là chuyện gì, cười nói: " Ta tự nhiên muốn cùng với Sở huynh đi thăm Tây Sơn."
Ánh nến tối tăm, Sở Hằng nhìn Phó Thu Trị một thân hồng y ngồi ngay ngắn ở trước bàn, mặt như quan ngọc, con ngươi trong trẻo, đẹp đến di hồn đãng phách.
Vì không cho chưởng quầy phát hiện, hai người tắt đèn, lặng lẽ từ trong viện chạy đi ra ngoài. Tây Sơn cách trấn không xa, dùng khinh công lên núi mất không đến nửa canh giờ, liền nhìn thấy trong bóng đêm có bóng dáng một tòa chùa miếu, giống như một con quái vật đang lẳng lặng ngủ đông.
Trên núi có nhiều cây cổ thụ, ven tường của ngôi chùa có rất nhiều cây cối cao ngất. Phó Thu Trị nhảy lên một cây đại thụ gần chùa Hương Cư, lại phi thân tới bên trong cây, nguyên lai trong viện cũng có chút cây cối tươi tốt. Sở Hằng theo ở phía sau, dừng ở bên người hắn.
Thụ rất cao, cúi đầu là có thể nhìn đến toàn bộ chùa Hương Cư, vị trí này cũng không dễ dàng bị người phát hiện, chỉ thấy tiền viện hậu viện đều không có đốt đèn, một mảnh đen nhánh, giữa đại điện có một đám người ngồi vây quanh đống lửa. Đám người kia phần lớn đều là hán tử lưng hùm vai gấu râu tóc tươi tốt, cũng có một nam nhân đầu trâu mặt ngựa tương đối nhỏ gầy, giờ phút này vây quanh đống lửa đang nói cái gì đó.
Bằng võ công của hai người, muốn nghe bọn họ nói chuyện cũng không phải việc khó gì. Chỉ nghe một kẻ cường tráng nói:
"Nếu không chúng ta liền chiếm núi này làm vua, lần trước dùng mấy lượng bạc thu phục hai tiểu binh kia, hẳn là không ai còn dám tới đây!"
Một người khác phụ họa nói: "Lão nhị nói đúng đấy, đám người ở Đông Lâm trấn nhát gan như lũ mèo nhỏ, bọn chúng chỉ phải ngoan ngoãn để chúng ta bóc lột, từ đây ăn sung mặc sướng, chẳng phải rất tốt hay sao!"
Kẻ nhỏ gầy kia lại phản đối: "Lão Nhị, lão Tứ, các ngươi đừng quên chúng ta tới đây là để làm gì! Sự tình xong xuôi rồi thì một mồi lửa đốt cái chùa này luôn đi, để tránh đêm dài lắm mộng!"
" Chậc, lão Tam, ngươi đừng có tự hù dọa mình, hiện giờ Đông Lâm trấn là địa phương chim không thèm ỉa, còn có ai sẽ đến đây? Dù sao sự tình phía trên công đạo cũng đã hoàn thành, ở chỗ này hưởng thụ hai ngày cũng rất tốt, ta không nghĩ trở về, các ngươi ai muốn trở về liền về đi!"
Mấy người còn lại đều tán đồng: " Đúng vậy, chúng ta cũng không muốn trở về, ngày mai các huynh đệ xuống núi đi tìm đồ ăn, mỗi ngày ở trong núi ăn cơm chay của lão lừa trọc, mấy món ăn hoang dã cũng không đủ để ăn, trong miệng đều mọc ra chim!"
"Còn phải đi tìm mấy cô nương! Lão tử mấy tháng không ăn thức ăn mặn! Bắt mấy người tới rồi huynh đệ chúng ta vui vẻ một phen!" Có người vẻ mặt dâm tà nói.
"Ha ha, lão Lục, ngươi tàn nhẫn như vậy, làm chết nhiều ít nữ nhân? Đến lúc đó các huynh đệ còn không có vui vẻ đã bị ngươi đùa giỡn hết rồi!"
"Hắc hắc, tư vị người chết các ngươi chưa hưởng qua đi? Ta nói với các ngươi, trước kia ta liền......"
......
Phó Thu Trị nghe ô ngôn uế ngữ ở phía dưới, cầm kiếm liền nhảy xuống, vừa lúc rơi xuống trước cửa đại điện.
Dưới tấm biển vàng ở Đại Hùng Bảo Điện, là một tượng Phật rách nát loang lổ, phần đầu tượng Phật nằm ở một bên, toàn thân phấn vàng bị quét sạch sẽ, trên đài Phật tràn đầy vết máu.
Bọn cường đạo nhìn thấy một người từ trên trời rơi xuống, sợ tới mức sôi nổi đứng dậy rút ra binh khí, sau khi thấy rõ ràng người tới, Phó Thu Trị nghe được kẻ được đồng bạn gọi là lão Lục mang theo ánh mắt dâm loạn nhìn chằm chằm hắn:
" Mới nói nữ nhân liền tới mỹ nhân, là nam cũng không sao, lão tử không ngại. Ha ha, xem ra các huynh đệ đêm nay thật có phúc."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.