Mùa hạ năm nay tương đối nóng bức.
Sương nằm trên ghế mát, trên tay là một chiếc quạt hương bồ, như có như không mà phe phẩy. Ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ cũng biếng nhác, không biết tiêu cự đặt ở chỗ nào rồi?
Quạt làm bằng lá cây hương bồ.
Tào Ẩn Bạch biết y yêu trúc nên sắp xếp xung quanh phòng này toàn là thúy trúc. Một trận gió thổi tới, lá trúc cọ xát tạo ra tiếng xào xạc, lá trúc lại đặc biệt có mùi thơm tự nhiên rơi vào chóp mũi, cảm giác thật có vài phần thanh lương, chỉ là có gió thổi qua nhưng vẫn khô nóng khó tiêu.
Người khác đều nói trúc chiêu âm, không nên trồng ở sân nhà, nhưng thực ra một chút y cũng không sợ. Y tạo ra không biết bao nhiêu nghiệp chướng, đếm còn không xuể, sớm hay muộn cũng phải trả giá, cho nên trong lòng cũng sớm có chuẩn bị. Huống hồ, quỷ trước cửa không biết đã quanh quẩn bao nhiêu lần cũng không chết, thấy thế nào cũng là đủ rồi.
Thù Nam cầm theo bao lớn bao nhỏ trở về, xa xa nhìn thấy Sương đang ở bên cạnh cửa sổ, mà Sương lại như không nhìn thấy hắn, mi mắt cũng chẳng động một chút. Thù Nam cũng không sinh khí, cầm theo một đống lớn đồ vật vào cửa.
Trong đống đồ kia của Thù Nam, có một bao được dùng vải bông bao từng tầng từng tầng thật dầy, cởi bỏ vải bông ra lại là tầng tầng giấy dầu, bên trong mới là một đống băng vụn.
Thù Nam cầm một chiếc bồn lớn xới băng, rồi lại thả vào một bát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-chi-hoang-duong-mong/1487647/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.