Ánh sáng ngọn nến bên trong mã xa nhỏ như hạt đậu, còn lay động không thôi, ngọn nến mỏng manh chiếu lên nhưng vẫn tối đen không rõ, cũng dấu đi một tia sát ý trong mắt Tào Ẩn Bạch.
Sớm biết rằng nó ngay cả một chút tác dụng cũng không có thì sớm nên giết chết mới đúng. Tào Ẩn Bạch nghĩ, rồi lại ngay lập tức phủ định ý tưởng này. Phải biết rằng, tuy rằng Sương là không tin Tuyết, nhưng phần chăm sóc kia làm sao có thể là giả được? Đối với Sương mà nói, sự tồn tại của Tuyết là tất yếu. Càng có thể nói, chăm sóc Tuyết chính là động lực để Sương có thể duy trì trên con đường gập ghềnh này, nếu không có nó, vậy thì Sương cũng không thể chịu đựng được đến ngày hôm nay. Tào Ẩn Bạch nghĩ vậy, cũng liền bình thường trở lại.
“Ẩn Bạch…” tiếng gọi cực kỳ suy yếu của Sương. Tào Ẩn Bạch lập tức ghé tai vào gần. Sương dùng âm thanh cực kỳ suy yếu dặn dò các phương án ứng đối, nội dung đều là đơn giản mà chính xác, nghe được Tào Ẩn Bạch không khỏi khâm phục không thôi. Sương người này hoàn toàn không có quyền, cũng không có thế, chỉ bằng một thân gan dạ sáng suốt cùng trí tuệ hơn người này mà có thể đem các thế lực nắm trong lòng bàn tay, mặc y bày bố, nghĩ đến quả thật không dễ dàng gì, chính là quá trình này ngay từ đầu cũng không phải là đã như ý.
Thù Nam còn nhớ, các phương nhân mã vốn chỉ đem Sương trở thành cái cớ để dấy cờ khởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-chi-hoang-duong-mong/1487634/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.