Còn chưa đến mùa hè mà trời đã nóng kinh người, chỗ bị nắng chiếu vào rát như là bị lửa đốt. Chịu ảnh hưởng của thời tiết năm nay, thực vật cũng sinh trưởng cực nhanh, như muốn bứt ra khỏi ***g giam vô hình nào đó, liều mạng mà mọc lên.
Khi Thù Nam một thân tiễn y, cưỡi khoái mã chạy qua đường núi, cây cối hai bên bị gió thổi rung động, chim kêu vượn hót rất vui tai, nhưng hắn lại không có tâm tình thưởng thức, chuyên tâm vội vàng đi đường, trong lòng chỉ muốn trở về Đông cung nhanh một chút, cho dù là một khắc cũng tốt.
Tiễn y: quần áo mặc lúc bắn tên (?)
Vừa đến cửa thành, Thù Nam đã nhìn thấy một đạo bạch sắc thân ảnh đứng dưới gốc cây phía xa xa, cũng không biết là đã đứng đó bao lâu. Thù Nam kéo ngựa dừng lại, nói: “Tuyết, trời nắng như vậy sao lại đứng ở đây?” tiếp theo quay đầu nhìn thị nữ đứng ở phía sau Tuyết, trong mắt mang theo trách cứ rõ ràng.
“Không liên quan đến bọn họ, là ta nằng nặc ở chỗ này chờ biểu ca.” Tuyết nói. Không biết có phải là vì đứng dưới tán cây bị bóng râm che khuất hay không mà biểu tình có chút mơ hồ.
Trong nụ cười nhẹ của Thù Nam có bất đắc dĩ cùng sủng nịch, bộ dáng không còn cách nào khác. “Được rồi, biểu ca biết ngươi đến đón ta, trong lòng cũng đã thực hưởng thụ, mau trở về đi. Ngươi phơi nắng như thế này, không cẩn thận lại ốm mất.”
“Tuyết có chuyện muốn nói cùng biểu ca.” Ngữ điệu của Tuyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-chi-hoang-duong-mong/1487631/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.