Editor: demcodon
Lúc ngày mới mờ mờ sáng thì Yến Thần Dật đã tỉnh, cử động đầu liếc mắt nhìn thấy hai tay hai chân mình quấn lấy ôm nam nhân, hắn khe khẽ thở dài.
Mỗi buổi sáng đều là như vậy, Tư Bác cuối cùng sẽ xem hắn như gối đầu ôm vào trong ngực, mình nếu như là rời giường thì một chút y cũng sẽ tỉnh lại.
Hắn đang mặc y phục thì nghe thấy phía sau có tiếng vang, nghiêng đầu nhìn thoáng qua thì hắn bất đắc dĩ cười khổ, chỉ thấy Tư Bác đang ngáp một cái lười biếng ngồi dậy, còn nâng tay dụi mắt đặc biệt ngây thơ.
“Thần Thần, ta thật là mệt.” Tư Bác nhích lại gần ôm lấy eo Yến Thần Dật, nhắm mắt lại cọ tới cọ lui ở trên vai hắn, miệng còn lầm bầm.
“Mệt thì huynh tiếp tục ngủ đi, ta tự mình đi lên huyện.” Yến Thần Dật duỗi tay nhéo lên lỗ tai của y, hắn nói vừa dứt lời thì Tư Bác lại bất mãn hừ hừ hai tiếng.
“Ta muốn đi với Thần Thần.” Y buông hai tay đang ôm eo Yến Thần Dật ra nhanh chóng tự mình mặc y phục, động tác thật nhanh.
* * *
Hai người ăn bữa sáng rồi cho gà ăn mới đi ra ngoài, từ thôn đến huyện khoảng cách không xa lắm, lộ trình đại khái chưa đến một canh giờ thì có thể đến.
Mấy ngày nay Yến Thần Dật sớm đã thành thói quen đi qua đi lại, cho nên không than mệt. Tư Bác lại càng không cần nói, chân y dài, một bước cũng có thể vượt qua Yến Thần Dật cách một bước rưỡi. Hơn nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-chang-cong-ngoc-ve-lam-ruong/52992/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.