Editor: demcodon
“Tào Nghi, ngươi không thể hoa tâm như vậy!”
Tư Bác đẩy cửa phòng ra thì nghe thấy Thần Thần nhà y rống lên một câu như vậy, mang theo một chút giọng điệu tức giận làm cho y sửng sốt hỏi: “Làm sao vậy?”
“Tào Nghi nói y thích bốn tên thị vệ kia.” Yến Thần Dật xoay mặt nhìn Tư Bác, đồng thời liếc mắt trừng y một cái.
Tư Bác buồn cười giơ tay nhéo xuống khuôn mặt tức giận của hắn, hắn đây là giận chó đánh mèo.
Tào Nghi không nói gì nhìn Yến Thần Dật rồi xoay mặt qua nhìn về phía đệ đệ nhà mình tức giận nói: “Đệ quản giáo như thế nào vậy, ngay cả nói cũng không nghe người ta nói hết đã tự mình kết luận, quá hấp tấp!”
Tư Bác nhướng mày cười nhạo một cái: “Hấp tấp đệ cũng thích, khẳng định là ca chưa nói rõ ràng mới làm cho Thần Thần hiểu lầm.”
Yến Thần Dật nghiêng nghiêng đầu, chao ôi một tiếng: “Ta hiểu lầm hả? Vậy ngươi vẫn hỏi ta về bốn người kia là thế nào, chính là ngươi chưa nói rõ ràng.”
Tào Nghi lúc này là bị Yến Thần Dật ép buộc một chút cũng chưa hết tức giận, xua tay thở dài nói: “Ta chỉ là thuận miệng hỏi một chút mà thôi.”
Yến Thần Dật và Tư Bác vừa nhìn nhau, đồng thời quay đầu quát với y: “Sao ngươi/ca nói nhảm nhiều như vậy?”
Tào Nghi thật muốn lật bàn rời đi, tốt xấu gì hắn cũng là vua của một nước, sao ai cũng khi dễ hắn vậy?
“Rốt cuộc ngươi coi trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-chang-cong-ngoc-ve-lam-ruong/2567135/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.