Editor: demcodon
Yến Thần Dật quét mắt nhìn nam nhân giả ngu cũng không nhắc lại chuyện này.
Tư Bác nhe răng cười gượng, hắc hắc hắc nhìn hắn.
Lưu sư phụ bên cạnh quay đầu nhìn hai người bọn họ liếc mắt nhìn, nhướn mày hỏi: “Hai người nói cái gì thế? Tiểu tiên sinh tới nếm thử này canh liêu này hương vị được hay không? Có thể quá cay hay không?”
Yến Thần Dật đi qua nhận chén nhỏ nếm nếm, sau đó chậc lưỡi ho khan một tiếng: “Thật sặc, Lưu sư phụ hương vị siêu ngon.”
“Tiên sinh đừng nói như vậy, nếu không phải ngài nhắc nhở sao ta có thể làm ra canh liêu như vậy, chỉ sợ ta cũng nấu không ra được.” Lưu sư phụ bị hương vị ớt sặc đôi mắt đều đỏ, ông nhìn một nồi khác kế bên giơ tay lau mồ hôi trên trán: “Nấu hai nồi? Ngươi muốn nấu cổ vịt cổ gà này có thể được không, quá cay có người ăn hay không?”
“Có có, chúng ta chia hai loại, một loại cay một loại ít cay.” Hắn chỉ huy tiểu đầu bếp mang cổ vịt cổ gà rửa để một bên chia ra đổ vào trong canh liêu hầm lửa nhỏ, hắn thần bí cười hề hề nói: “Dân dĩ thực vi thiên*, chúng ta chỉ cần làm ngon khẳng định sẽ có không ít người thích. Lưu sư phụ cứ yên tâm đi, hơn nữa tửu lâu chúng ta làm nhiều một chút đồ xào đồ ăn vặt có thể đóng gói mang theo thì buôn bán sẽ càng tốt.”
(*Dân dĩ thực vi thiên: dân coi ăn như trời.)
Đại hội ngắm hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-chang-cong-ngoc-ve-lam-ruong/2567072/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.