Phía trên đầu Vĩnh Châu Thành, lá cờ của Đại Đường tung bay. Đám lính thủ thành mỗi người đều rất hưng phấn, nghĩ tới hôm nay thắng trận, buổi tối khẳng định là sẽ mở thưởng khao quân, nước miếng đều không nhịn được chảy ra. Thánh Thủ Phủ đã đổi thành Nguyên Soái phủ, Tần quý phi đang đứng ở chính đường, biểu tình trên mặt đầy hưng phấn và mừng rỡ, nàng dùng sức vỗ vai thiếu niên trước mặt, đôi môi hồng thắm phát ra một tràng cười sảng khoái, hưng phấn lớn tiếng nói: "Tiểu Dân Tử, người quả thật là không làm ta thất vọng! Từ lúc nghe thấy người hư trương thành thế chứ không công thành, ta còn tưởng ngươi có kế hoạch gì. Hiện tại xem ra, ngươi quả thật là quỷ kế đa đoan, trí tướng mà trong triều hiếm có!" Cũng khó mà trách nàng lại hưng phấn như vậy, ban đêm hôm qua, phó soái Lý Tiểu Dân suất quân đánh bất ngờ, tranh thủ lúc địch nhân lơi lỏng đã đoạt tây môn, 20.000 đại quân đột phá vào trong thành, chém giệt địch quân bốn phía, rồi còn đánh thẳng vào trung ương thành, còn phó soái Lý Tiểu Dân thì tự thân chém đầu tướng tặc Lâm Khôi. Tin tức Lâm Khôi chết trận lan nhanh, quân tâm của tặc binh nhanh chóng đại loạn, mà đám quân này cũng đã bị chém chết vô số trong đêm rồi. Thấy trong thành ánh lửa bốc tận trời, hai cửa thành khác, hai vị chủ tướng cũng đều bừng tỉnh, ngay sau đó lại nhận được chiến báo khẩn cấp của phó soái Lý Tiểu Dân, nói là đã công phá được cửa thành, thỉnh mong nhị vị nguyện soái, tướng quân gia tăng công thành. Hai người thấy tin liền vô cùng mừng rỡ, lập tức đẩy binh công thành, quả nhiên là đám tặc binh trong thành chiến ý đã sớm mất, cửa thành chỉ cần một lần công đã hạ được. Tần quý phi thúc ngựa huy đao, tự thân suất đại quân vọt vào trong thành, lúc này nàng đã thấy tặc binh chạy tứ tán khắp nơi, phòng ngự cũng không đầy đủ. Rất nhiều tặc binh cũng vội vàng chạy về phía nam môn đúng như sự an bài của Tần quý phi, nhưng đều bị quân triều đình mai phục ở đó công kích, chém đầu vô số, đám còn lại thì hàng hơn nửa, cam chịu làm tù binh. Chém giết điên cuồng một đêm, đến sáng hôm sau thì đại cục đã định. 70.000 tặc quân, bị chặt đầu 20.000, bị bắt làm tù binh 30.000, còn lại đều chạy trốn mất tích, mà quân triều đình tổn thất ít hơn rất nhiều, hơn nữa đấy hơn phân nửa là do ban ngày công thành bị tổn thất, lần công phá vĩnh châu này, vậy là đã thành công. Hiện giờ, Tần quý phi đang huy động ngọc chưởng, vỗ vỗ bờ vai gầy của Lý Tiểu Dân, cũng không quản là hắn còn thấp hơn so với nàng, cũng không biết là bờ vai gầy của hắn có chịu nổi sức của bàn tay nàng không. Lý Tiểu Dân chỉ biết cười khổ, chắp tay tạ ơn, chỉ nói là nhờ vào hồng phúc của nương nương, mới có thể công hạ được thanh trì, trận này đương nhiên công lao của nương nương là lớn nhất, mà hắn chỉ vì nương nương mà ra sức thôi. Tần quý phi thấy hắn không vì lập công mà kiêu ngạo, trong lòng thấy rất vui, bàn tay vẫn đặt trên vai hắn, cười lớn nói: "Tiểu Dân Tử, ngươi lập được công lao lớn như vậy, ta nhất định sẽ báo lên với bệ hạ, để ngài phong thưởng cho ngươi!" Lý Tiểu Dân cười theo, đôi tặc nhãn lại nhìn lén ngọc thể bốc lửa của nàng, hắn chỉ cảm thấy bộ ngực sữa trước mặt lúc ẩn lúc hiện, thật sự là thích mắt, vì thế không khỏi thầm nghĩ: "Lý Ngư ban thưởng, vậy có là gì? Nếu thật muốn thưởng, vậy thì đem nàng thưởng cho ta đi!" Tần Nghi Phúc ở bên cạnh thấy vậy, nghĩ lại thì tiểu tử này mới suất chiến lần đầu, vậy mà đã lập công lớn, tương lai quả thật là không thể đoán được, vì thế không khỏi nảy sinh ý muốn kết bạn. Đối với sự thông minh cùng dũng mãnh của hắn, cũng thấy rất bội phục, vì thế thầm hạ quyết tâm, tương lại phỉa cố lập nhiều công trạng, tuyệt không thể để cho Tần gia đi xuống trong thế hệ của mình được. Các vị tướng quân trong doanh, nhìn thấy Lý Tiểu Dân bị Tần quý phi nắm vai, khi thì xoa đầu, ân sủng thân thiết như vậy, thiên hạ quả thật ít có, vì thế ánh mắt cũng đỏ lên, hâm mộ vô cùng. Thậm chí đã có tướng quân lão thành muốn đem con gái gả cho gã thiếu niên anh tuấn tiền đồ vô lượng này, nhưng mà rồi lại nhớ ra vị phó soái này là thái giám, trong lòng không khỏi thầm than, dù hắn có tài hoa kinh thế, vỗ nghệ siêu quần, nhưng chung quy chỉ là thái giám, cũng khó mà thành được cái gì. * * * Trên đường lớn, bụi đất mịt mù, một chi quân đội lên đến mấy vạn người, đang hành quân với tốc độ cao, nhanh chóng tiến về phương Bắc. Cờ xí của đội quân này rất lung tung, binh lính cũng mặc giáp tạp sắc, hành quân cũng không chỉnh tề, xem ra cũng chỉ là một chi quân đội tạm thời mà thôi. Đứng đầu chi quân đội này, là một nữ tử ước chừng 20 tuổi, một thân áo giáp màu đỏ, bì giáp cũng màu đỏ, trên đầu đội kim quan, trên có gắn lôn chim trĩ, khuôn mặt trái xoan, tướng mạo xinh đẹp, chỉ là trong mắt lại có tia hung ác, một nữ tướng nổi danh Giang Nam Hồng Nương Tử Hồng Tam Nương. Nàng vốn là một nữ tử giang hồ bán nghệ, đạo pháp tinh thâm, trời sinh lại xinh đẹp, mười mấy năm trước trở thành áp trại phu nhân của Tống Đại Giang tại Cự Sơn, cũng từng suất quân đánh cướp các thôn phường, giết người rất nhiều, danh tiếng cũng vang dội, không ai là không biết hảo hán Cự Sơn Tống Đại Giang, có một người áp trại phu nhân mĩ mạo lại có tài như vậy. Hồng Tam Nương ghìm ngựa lại nhìn đám bộ hạ của chính mình, trong lòng thầm than. Tuy là bộ hạ của mình được xưng là 100.000 đại quân, nhưng mà trên thực tế, tổng nhân số chỉ khoảng 7-80.000 người, 100.000 quân chẳng qua chỉ là lấy để hù người. Nếu mà luận lực chiến đấu, làm sao so sánh được với đám lâu la có kinh nghiệm chiến trận ở sơn trại. Cũng chỉ hy vọng là đám quân triều đình mới huấn luyện, chưa chắc đã hơn đám tạp binh này. Truyện được copy tại Mặc dù mang theo một chi quân đội như vậy, lực chiến đấu cũng không bằng với hy vọng của mình, nhưng mà Hồng Tam Nương cũng không nề hà gì. Lâm Khôi Vĩnh Châu Thành, rút cục trên danh nghĩa vẫn là phục tùng sự lãnh đạo của mình, nếu mà mình có thể mang binh giải vây cho vĩnh châu, địa vị của mình trong đại thuận quân, chắc chắn sẽ vững vàng hơn. "Chỉ tiếc là, ta không có con…." Nghĩ đến đây, Hồng Tam Nương không khỏi lắc đầu, trong lòng rất buồn bã. Tống Đại Giang không có lưu lại con trai, đó cũng là điều tiếc nuối của tất cả thủ lĩnh sơn trại. Nếu không như vậy, làm sao có thể chia rẽ, khiến quân triều đình chiếm được tiện nghi? Hồng Tam Nương còn đang buồn bã nghĩ, bỗng nhiên nghe thấy phía trước có tiếng vó ngựa, một người cưỡi Tiểu Hồng Mã phi nhanh tới, ngồi trên là một cô gái, môi hồng răng trắng, khuôn mặt thanh tú, hai chiếc răng nanh hiện ra khi cười, tạo ra dáng vẻ rất đáng yêu. Hồng mã chạy đến bên cạnh Hồng Tam Nương, cố gái kia chạy tới ôm cánh tay của Hồng Tam Nương, cười hì hì nói: "Mẹ, người đang nghĩ gì vậy?" Hồng Tam Nương miễn cưỡng cười nói: "Không có nghĩ gì. Ngươi sao lại không ở sau đội, chạy tới đây để làm cái gì?" Con gái của nàng Tống Tích Tích, chu cái miệng nhỏ nhắn lên, dịu dàng nói: "Phía sau đều là đám lão binh, vừa bẩn vừa thối, có ý tứ gì chứ! Vẫn là ở cùng một chỗ với mẹ, thoải mái hơn nhiều!" Hồng Tam Nương lắc đầu nói: "Ở phía trước nguy hiểm, ngươi hay là cứ ở sau áp trận đi." Tống Tích Tích nhăn nhăn cái mũi đáng yêu, cười nói: "Hiện tại đang trên đường, sẽ có nguy hiểm gì chứ. Địa bàn nơi này, không phải đều là của đại thuận quân chúng ta sao?" Hồng Tam Nương nhíu mày nói: "Theo lý thuyết thì đúng là như vậy, phụ cận không nên có quan quân nào. Chỉ là vừa rồi ta đã cử đi vài thám mã, nhưng mà vẫn chưa thấy ai báo lại, cho nên trong lòng thấy không yên, chỉ e là có chuyện xảy ra." Tống Tích Tích cười nói: "Vậy thì đơn giản quá, bọn họ không trở lại, chính là nói không có việc gì. Nếu là có việc, thì những người nhát gan sợ chết như họ, không phải đã sớm chạy lại báo tin sao?" Hồng Tam Nương nghĩ lại cũng đúng, chính mình phái ra nhiều thám mã như vậy, cho dù thật sự là có địch quân chặn ở phía trước, cũng khó có khả năng giết sạch cả đám, cũng nên có người chạy về báo tin mới đúng. Chi quân đội này vậy là lại tiếp tục tiến về phía trước. Hồng Tam Nương bỗng nhiên ngẩng đầu, đột nhiên nhìn thấy phía trước núi non trùng điệp, thế núi nguy nga, vì thế thấy kinh ngạc, quát: "Phái thêm thám mã, tiến tới dò đường!" Vài kỵ binh từ trong quân phi ra, lao như bay vào trong sơn đạo. Không bao lâu, liền thấy bọn họ ở trong núi vẫy cờ, biểu hiện phía trước không có phục binh, có thể yên tâm tiến vào. Mặc dù trong lòng Hồng Tam Nương còn nghi hoặc, nhưng mà cũng chỉ có thể cho đại quân tiến lên. Đại quân tiên phong, dần dần đi vào trong núi, Hồng Tam Nương vẫn đưa mắt dò xét, tám mã lúc này đã tiến vào sâu trong núi, chỉ thấy xa xa còn thấy chút bóng lưng, trong lòng lại thấy rất nghi hoặc: "Bọn họ không trở về báo tin, xâm nhập như vậy, không phải là ra sức quá mức rồi!" Tay nàng lại vung lên, cố nhìn thêm về phía xa, đã thấy mặt sau dãy núi, lúc này có tiếng chim choc kêu to. Hồng Tam Nương bỗng nhiên cả kinh, quát lớn: "Tất cả quân binh dừng lại! Phía trước có mai phục, không thể tiếp tục đi tới!" Đại quân đang tiến lên, nhất thời, khó dừng lại. Mà đám binh lính này lại đều không rành hiệu lệnh, rất lâu mới dừng lại được, rồi chậm rãi quay đầu đi ra ngoài. Đột nhiên, một hồi trống trận ầm ầm vang lên, ở phía trước, một chi binh mã mạnh mẽ lao ra từ trong núi, cầm đầu là một viên nữ tướng, tay mang đại đao, thân mang chiến giáp, mỹ mạo anh vũ, mang theo khí thế của mãnh tướng, khiến quân tâm bên hông ftam nương dao động. Chiến mã mà nữ tướng kia cưỡi, dáng vẻ thần tuấn, cùng với kỵ binh phi nhanh như gió tiến đến, sau đó ngẩng mặt lên trời cười lớn nói: "Hồng Tam Nương, ngươi quả nhiên trúng kế của ta, còn không mau xuống ngựa quy hàng!" Hồng Tam Nương vừa sợ vừa giận, rút Liễu Diệp đao ra cầm trong tay, lớn tiếng quát: "Chúng tướng sĩ, cùng ta lui ra ngoài!" Đám binh lính bộ hạ của nàng, vốn đều chỉ là binh lính mới chiêu mộ, thấy bên trong đã có mai phục, vì thế cũng không cần nàng ra lệnh thêm, liền toàn lực chạy ra bên ngoài núi. Hồng Tam Nương dẫn theo nữ nhi, thúc ngựa phi như bay, hướng thẳng về phương Nam. Mặc dù trong lòng cũng muốn giao thủ với nữ tướng kia, nhưng mà quân lính đã rơi vào mai phục, chỉ có thể nhanh chóng rời đi, đó mới là thượng sách. Đột nhiên, một chi quân đội lại xiên ngang, đêm đại thuận quân chia làm hai phần. Chi quân đội này rất dũng mãnh, tay mang đao thương, ngăn cản đường trốn của tặc binh, chém giết thảm liệt khiến máu văng đầy đất. Hồng Tam Nương thấy vậy rất giận dữ, vội vàng huy đao xông tới, quát lớn: "Tặc tử nơi nào, cư nhiên lại thiết lập độc kế, ám hại quân ta! Thủ lĩnh đâu, lăn ra đây cho ta!" Một viên tiểu tướng mặc ngân khôi, giáp giơ thương đâm đến địch nhân trước mặt, thúc ngựa tiến lên, nhìn thấy nữ tử giang hồ tướng mạo anh vũ này, sau lại thấy một cô nương thanh tú tiếu lệ, ánh mắt càng sáng lên, trên mặt nở ra nụ cười thần bí,ngân thương trong tay cũng hơi hạ, lạnh nhạt nói: "Hồng Tam Nương đã mời! Tiểu tướng bất tài, cũng xin cung kính bồi tiếp!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]