•Cô nương đừng ngại, những thứ này tuy có giá trị, nhưng dù sao ta cũng không thể mang theo hết, hiện tại tặng cho cô nương coi như quà tạ lỗi chuyện lúc trước, mong cô nương đừng chối từ...
Triệu Linh Tiêu vẻ mặt đầy thành ý nói.
•Được rồi, ta nhận, chúng ta mau trở về thôi, thời gian đã không còn sớm nữa..
Sở Mạch không phải là nữ nhi e thẹn nên không từ chối, nàng nhận lấy đống thảo dược bỏ vào trong một không gian trữ vật trong giới chỉ.
•À! Ta không biết tên cô nương là gì..
Lúc sắp sửa rời đi chợt Triệu Linh Tiêu cất tiếng hỏi.
•Sở Mạch..
Sở Mạch hơi ngần ngừ rồi cộc lốc đáp, sau đó nàng liền phóng lên một cành cây lớn, vút một tiếng đã bay đi mất.
Triệu Linh Tiêu phía sau nhìn theo bóng lưng của nàng, khóe môi bất giác mỉm cười, sau đó hắn cũng nhanh chóng đuổi theo.
Trở lại doanh trại Triệu Linh Tiêu liền bắt tay vào chế thuốc, hắn sử dụng cách nguyên thủy nhất là giã thuốc sau đó trộn lại, chia làm hai phần một đắp một uống, lại phân ra ba lần mỗi lần cánh ba canh giờ, sau chín canh giờ rốt cuộc tình trạng của Sở Hà đoàn trưởng cũng có chiều hướng thuyên giảm, sắc mặt trở lại hồng hào.
•Tốt quá, phụ thân khỏe lại rồi..
Nhìn thấy Sở Hà bình phục ngồi trên chổng Sở Tiểu Chiêu vui mừng reo lên.
•Nha đầu ngoan, phụ thân không có chuyện gì đâu..
Sở Hà xoa đầu con gái nhỏ, nói đoạn lại quay sang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-ba-thien-dia-ngao/3045277/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.