Ngày hôm sau, Liễu Tức Phong ghé sang cực kỳ sớm. 
Hắn mặc áo khoác màu gỗ đàn, tóc cột lên cao thành đuôi ngựa, dây buộc tóc đỏ sẫm thêu chỉ vàng đậm lúc lắc sau gáy cùng suối tóc dài. 
"Cậu em Kinh Trọc ơi." Liễu Tức Phong gọi. 
Lý Kinh Trọc ngủ qua một giấc đã bình tĩnh trở lại, lý trí chiếm thượng phong nhắc nhở anh đừng nên đoán mò, đừng nghĩ quá xấu về hắn. Trong vấn đề tình cảm, con người luôn giỏi để trí tưởng tượng bay xa chứ ít khi vận dụng lý trí. Lý Kinh Trọc khuyên răn bản thân trước mắt không vội vã đưa ra phán xét, tiếp xúc nhiều hơn rồi nói sau. 
Nghe tiếng gọi ngoài cửa, anh ở trong phòng đáp một tiếng: "Tới ngay." 
Đẩy cửa bước ra, quang cảnh sáng ngời, bầu trời vạn dặm không mây, người trước mắt rạng rỡ tựa ánh bình minh. 
Hai người tiếp tục đi bộ mười hai dặm đường lên Trấn Thái Bình. 
Đi vào trung tâm thị trấn, trên phố đã có rất nhiều người ra vào ăn sáng, hàng quán lớn nhỏ đủ loại, bếp lửa hướng ra ngoài khói bay nghi ngút. 
Liễu Tức Phong hỏi: "Muốn ăn gì nào?" 
Lý Kinh Trọc ngẫm nghĩ, đáp: "Bánh bao tỷ muội* đi." 
*Bánh bao tỷ muội 姊妹团子: món điểm tâm đặc sản vùng Hồ Nam, vỏ bánh là bột gạo nếp, bên trong bọc thịt, nấm hương, nhân ngọt mè đen hoặc các loại nguyên liệu khác, sau đó nặn xoắn lại tạo hình chóp nhọn đế bằng rồi hấp chín. 
Liễu Tức Phong nói: "Vừa lúc. Có quán này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-anh-binh-minh/2521060/chuong-10.html