Dưới chân đồi, Tuyết Nùng bung cây dù của Liễu Tức Phong ra chuẩn bị đi lên tìm bọn họ, vừa lúc thấy hai người lò dò trở xuống, liền nói: "Tưởng các anh lạc đường rồi chứ, làm gì mà đi lâu thế?"
Câu này vốn chỉ thuận miệng trách bâng quơ, Lý Kinh Trọc lại mặt lạnh như tiền đáp: "Không làm gì hết."
Ánh mắt Tuyết Nùng trở nên kỳ quái, cố hắng giọng thật to: "Khụ, em biết rồi, không làm gì cả."
"Đi dùng trà thôi." Lý Kinh Trọc tiếp tục mặt không cảm xúc bước nhanh về phía đình nghỉ mát.
Tuyết Nùng ở phía sau chỉ chỉ theo bóng lưng Lý Kinh Trọc, lén làm khẩu hình với Liễu Tức Phong: Anh Kinh Trọc nhất định là khó theo đuổi lắm nhỉ.
Liễu Tức Phong gật đầu như thật, khoa trương làm khẩu hình lại: Siêu, khó, luôn.
Về đến đình nhỏ, Liễu Tức Phong châm thêm trà cho hai người kia, cuối cùng đến phiên hắn thì Tuyết Nùng lại đề nghị: "Để em làm cho, anh vất vả rồi."
Một câu hai nghĩa, Liễu Tức Phong rất muốn cười nhưng ngại có Lý Kinh Trọc nên không dám, Tuyết Nùng cho Liễu Tức Phong một ánh mắt ra vẻ "em hiểu mà".
Lý Kinh Trọc liếc hắn một cái, Liễu Tức Phong chỉ vào đồ đạc bọn họ mang theo: "Tôi muốn xem cậu vẽ tranh." Lại quay sang nói với Tuyết Nùng, "Em thấy cậu ấy vẽ tranh chưa? Là tranh truyền thống. Anh Kinh Trọc của em dù là vẽ tỉ mỉ hay vẽ chấm phá truyền thần đều rất đẹp."
Tuyết Nùng trả lời: "Em chỉ nghe mẹ kể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-anh-binh-minh/2521020/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.