"Suỵt ——" Liễu Tức Phong cố gắng trấn an bản thân lẫn đối phương, hắn vừa vội vàng giúp Lý Kinh Trọc thắt lại dây lưng vừa nói, "Mau, gọi cảnh sát."
Lý Kinh Trọc sờ soạng vào túi quần theo quán tính, sau đó mới nhớ ra: "Điện thoại em hết pin rồi, chỉ có thể qua nhà hàng xóm mượn điện thoại."
Liễu Tức Phong vỗ mông anh một cái: "Thế đi mau lên."
Lý Kinh Trọc kinh ngạc: "Anh không đi?"
"Em đang tưởng tượng cái gì đấy?" Liễu Tức Phong nói, "Đồ ngu mới không đi, mau dẫn đường."
"Em tưởng anh lại ——" Đây là lần đầu tiên Lý Kinh Trọc thấy Liễu Tức Phong chịu đặt an toàn tính mạng lên trên hết, "Thôi đừng nói nhảm nữa, đi nhanh lên."
Hai người trao đổi với nhau chỉ mất mười giây, nhưng để mở được cánh cửa cài hai lần then gỗ vừa to vừa nặng của gian nhà chính kia phải tốn rất nhiều sức lực. Bọn họ không kịp bật đèn, trong nhà chính chỉ có vài sợi ánh trăng mỏng manh lọt xuống qua khe ngói, trong phòng lại chất đầy cột sách thành ra tối lờ mờ như đi lạc giữa rừng đêm. Vài quyển sách tài liệu còn được ép nhũ huỳnh quang phản chiếu chớp chớp ánh ánh, nhìn qua tựa như đôi mắt sài lang lúc nào cũng có thể nhảy bổ vào bọn họ.
Then cửa bằng gỗ quá nặng, lại luôn không được bôi trơn nên kéo một cái tạo tiếng va đập rất lớn, Lý Kinh Trọc cố thở chậm, nhẫn nại để mình không nổi nóng, trước giờ anh chưa lúc nào cảm thấy mở cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-anh-binh-minh/2520997/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.