Ngô Lạc nâng khuôn mặt khóc đến lê hoa đái vũ* của Tống Huy Dực, chỉ thấy lông mi cô run rẩy, lạch cạch run run, mí mắt dưới còn treo nước mắt trong suốt, đôi mắt hồng hồng, cái mũi cũng hồng hồng, trong lòng anh có chút đau, cúi đầu hôn hôn mắt cô.
* Lê hoa đái vũ [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa, khóc cũng đẹp. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi - Dương Ngọc Hoàn. Được biết từ Trường hận ca - bài thơ nói về Dương Ngọc Hoàn-Dương Quý phi của Bạch Cư Dị. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
"Em có thể nói cho anh biết rốt cuộc em ở khóc cái gì hay không?"
Tống Huy Dực không muốn anh nhìn thấy bộ dáng chật vật của mình, lại bổ nhào vào trong lòng ngực anh, ở trên vai anh đem nước mắt của mình cọ sạch sẽ, ồm ồm nói: "Anh đi giúp em lái xe. "
"Được." Ngô Lạc đáp ứng rất sảng khoái,
Anh không thiết lập điều hướng, tuy rằng chỉ tới một lần, nhưng anh vẫn như cũ bằng ký ức đi theo con đường lúc tới trở về.
Khi đi ngang qua một quán mì, anh hơi do dự: "Em có đói bụng không? Có muốn ăn chút gì trước hay không? "
Tống Huy Dực ngồi thẳng nửa người trên vốn đang dựa vào, đánh giá lên quán mì bên đường kia.
Quán mì này xem như lên không đến thôn, hạ không đến cửa hàng, xét thấy bên cạnh cũng đủ hoang vắng, trên bãi đất trống có thể chứa rất nhiều xe tải lớn, cung cấp cho tài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhap-vu/465687/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.