Ngoài cửa sổ sắc trời sớm đã sáng rõ, lúc Tống Huy Dực tỉnh lại bên người như thường lệ đã không có bóng dáng Ngô Lạc, cô nằm ở trên giường có chút thất thần, uể oải kéo thân thể bủn rủn rời giường rửa mặt.
Cô một bên đánh răng một bên xem tin tức, bỗng nhiên, góc trên bên phải của bức avatar trống xuất hiện một đốm đỏ nhỏ, miệng cô đầy bọt, bàn tay cầm bàn chải đánh răng dừng lại.
Bàn chải điện vẫn còn ù ù vang lên, ngón tay chạm vào màn hình, khung thoại bắn ra đến: ‘ em tỉnh chưa? Tỉnh rồi thì mở cửa giúp anh một chút, anh làm xong việc đã trở lại. ’
Tống Huy Dực tập trung nhìn vào, thời gian gửi đi là một giờ trước.
Động tác rửa mặt bình thường lơ lỏng phảng phất ấn một chút bật chế độ tua nhanh, Tống Huy Dực súc miệng lung tung vài cái, buông bàn chải đánh răng xuống, chạy tới mở cửa.
Ngô Lạc ngồi trên bậc thang đợi rất lâu, một khắc cửa mở ra trên mặt mệt ý còn chưa kịp thu liễm, Tống Huy Dực thấy anh mệt mỏi giương mắt, trong lòng có chút đau, cô vội vàng kéo người đi vào.
"Anh không biết gọi điện thoại sao? Cũng không bấm chuông cửa! "Tống Huy Dực lôi kéo tay anh, tức giận đến muốn giậm chân.
“Em đêm qua quá mệt mỏi, anh không muốn đánh thức em,” Ngô Lạc đánh giá một phen bộ dáng cô còn mặc đồ ngủ, bất đắc dĩ nói: “Sắp đến trưa rồi, anh làm điểm tâm sáng cho em trước hay là em muốn trực tiếp ăn cơm trưa?”
“Trực tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhap-vu/465684/chuong-24.html