Tống Huy Dực mơ mơ màng màng cảm giác được có người đang hôn cô, nụ hôn ẩm ướt nóng bỏng mang theo khắc chế đau khổ, nhẹ nhàng hôn lên trên trán và mặt cô.
Lúc mở mắt ra, cô cũng không còn khốn đốn như trước, ngoại trừ thân thể đau nhức, tinh thần lại là khó có được tỉnh táo.
Ngoài cửa sổ trời còn chưa sáng, cô nhẹ nhàng vặn vẹo thân thể một chút.
“Anh đánh thức em sao?” Sáng sớm giọng nói Ngô Lạc khàn khàn: “5 giờ, anh phải đi rồi.”
Thân mình Tống Huy Dực rất mềm, thanh tuyến càng thêm mềm như bông: "Buổi trưa em muốn ăn cơm anh nấu..."
"Muốn ăn cái gì?" Ngô Lạc vốn đã đứng lên một lần nữa ngồi xổm xuống bên giường cô, cùng cô thì thầm: "Anh luyện xe xong liền mua thức ăn trở về. ”
“Em muốn ăn gà khoai sọ, bò xào khô ……” Tiếng nói chuyện của Tống Huy Dực càng ngày càng nhỏ, nói nói đôi mắt lại nhắm lại, lộ ra khuôn mặt ngủ ngọt ngào.
Ngô Lạc cúi đầu cười cười, mở cửa ra bước vào sáng sớm mùa đông còn mang sao đội nguyệt*.
* Nguyên văn: 披星戴月 pī xīnɡ dài yuè.
Hán việt: phi tinh đới nguyệt
Dịch nghĩa: Một nắng hai sương. Dầm mưa dãi nắng. Đi sớm về khuya. Tảo tần sớm hôm.
Tống Huy Dực ngủ cái tự nhiên tỉnh, lúc tỉnh lại duỗi duỗi người, nằm ở trên giường sững sờ.
Ngô Lạc đi từ khi nào, cô hoàn toàn không nhớ rõ…….
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. "Con Nhà Người Ta" Đáng Ghét Nhất
2. Danh Nghĩa
3. Hổ Phách Cầu Vồng
4. Hào Môn Này, Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhap-vu/465679/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.