Tống Huy Dực mơ hồ ăn xong bữa tiệc xem mắt này, trước khi chia tay, Trương Ninh nói gì đó với cô một chữ cô cũng không nghe vào, chỉ thưa dạ gật đầu, lung tung ậm ừ vài tiếng.
Cho đến khi ở cửa chỉ còn lại hai người Tống Huy Dực và Cận Nhất Dương.
Cận Nhất Dương rất rõ ràng, anh ta nhìn ra được Tống Huy Dực không yên lòng, cũng không thèm để ý, rất lịch sự mở cửa xe ra: "Xe của em bị mẹ em lái đi rồi, ngồi xe của tôi đi."
Tống Huy Dực kinh ngạc ngước mắt lên: " Muốn đi đâu vậy? ”
"Đi xem phim nha." Cận Nhất Dương bật cười, lộ ra một hàng răng trắng: "Em vừa rồi không phải đều đã đồng ý rồi sao. ”
"À..." Tống Huy Dực phản ứng lại đây, cô đột nhiên ôm bụng, cố gắng nặn ra vẻ mặt thống khổ khó chịu: "Tôi có chút không thoải mái, muốn về nhà trước. "
"Không thoải mái?" Cận Nhất Dương thu lại ý cười, như lâm đại địch: "Vậy đi bệnh viện xem một chút đi, cụ thể là em ở chỗ nào không thoải mái? ”
Anh ta thể hiện thái độ chuyên nghiệp đặc thù của bác sĩ khi đối mặt với bệnh nhân.
"Tôi chỉ cần..." Tống Huy Dực nhăn nhó nói: "Về nhà uống chút nước ấm, lại đắp kín chăn làm ấm bụng là được rồi. ”
Cận Nhất Dương bừng tỉnh đại ngộ, lập tức lộ ra nụ cười xấu hổ, vội vàng lái xe đưa người về, một khắc không dám chậm trễ đưa người về tiểu khu.
Tống Huy Dực một mình ở trong tầng hầm bồi hồi rất lâu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhap-vu/270324/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.