Khuê phòng của Tống Huy Dực do một tay cô bố trí, trên bàn trang điểm bày đầy mỹ phẩm được sắp xếp gọn gàng, gần bên cạnh cửa sổ có một cái bàn làm việc, phía trên bày mấy quyển sách còn chưa kịp đóng lại, làm cho người ta có thể nhanh chóng tưởng tượng ra bộ dáng yên tĩnh của chủ nhân ngồi bên cửa sổ đọc sách.
Trên chiếc giường lớn mềm mại dày dặn trải đầy gối mềm mại, chăn và ga trải giường đều là hoa văn tràn ngập hơi thở thiếu nữ, bên trên in hình quả đào màu hồng lớn lớn bé bé.
Nhìn ra được, trong căn phòng này hoàn toàn không có hơi thở đàn ông đã từng đặt chân qua.
Tất cả những điều này khiến cho Ngô Lạc càng thêm huyết mạch phẫn trương.*
(*) Huyết mạch phẫn trương ‘血脉偾张’: Là một thành ngữ với ý nghĩa ban đầu là chỉ lượng máu tăng đột ngột làm các mạch máu và các gân xanh phình ra. Bây giờ thì để chỉ sự phấn khích, đam mê. _[sưu tầm: Phong hoa các].
Tống Huy Dực vặn ra đèn đọc sách ở đầu giường, vừa xoay người đã rơi vào một cái ôm ấm áp cứng rắn.
Ngô Lạc ôm mặt Tống Huy Dực, anh khom người, nụ hôn vội vàng mà triền miên lại rơi xuống lần nữa.
Tống Huy Dực bị hôn đến hơi hơi ngửa ra sau, hai tay cô bám vào lưng Ngô Lạc, cố gắng để đáp lại nụ hôn này.
So với nụ hôn đầu tiên của họ, lần này Ngô Lạc tính xâm lược càng mạnh hơn, môi lưỡi của anh cùng Tống Huy Dực gắt gao quấn chặt lấy nhau, nụ hôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhap-vu/270322/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.