Khi Ngô Lạc bận việc, Tống Huy Dực cũng không có đứng phủi tay đương chưởng quầy, mà là đứng ở một bên, thỉnh thoảng sờ sờ chỗ này, nhìn xem chỗ kia.
Ngô Lạc sau khi trồng cây xong đi tới thấy Tống Huy Dực đang tưới nước cho hoa hoa thảo thảo.
Những thứ mà Trương Ninh trồng rất lộn xộn, tất cả các loại giống đều đặt ở trên mặt đất, cũng không được sắp xếp theo màu sắc hình dạng nào, Tống Huy Dực tưới nước liền tưới càng lộn xộn hơn, mặc kệ là cái gì, chỉ cần ở trong chậu hoa, chính là đối với nó tưới nhiều nước là được.
“Cô có tấm ván gỗ nào ở đây không?” Ngô Lạc nói: “Nếu có dụng cụ tôi có thể giúp cô làm một cái kệ gỗ.”
“Anh còn biết làm nghề mộc?”
“Biết một chút.” Ngô Lạc nói: “Khi còn nhỏ cùng dượng tôi học qua.”
Tống Huy Dực đặt ấm nước xuống, đưa anh vào gara dưới tầng hầm: “Tôi nhớ trong gara có một ít gỗ còn dư lại lúc trang hoàng, cũng không biết có cưa hay không ……”
Gara vẫn còn nguyên vẹn nhất chưa qua sửa chữa, mặt tường là loang lổ xi măng, trên mặt đất cũng hơi gồ ghề Trương Ninh không có thói quen để xe ở trong này, trong gara bỏ hoang là một số đồ vật lớn quanh năm không dùng đến, Tống Huy Dực một người là không bao giờ dám đến.
Ngô Lạc đứng ở một bên đảm đương thần giữ cửa, nhìn Tống Huy Dực ở dưới ánh đèn mờ nhạt đang dùng sức lay, cuối cùng tìm được một chiếc cưa máy không biết còn dùng được hay không.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhap-vu/270318/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.