Tống Huy Dực khoác đầy người gai và vết thương trở về nhà, thẳng đến khi nhìn thấy Ngô Lạc mới quăng mũ cởi giáp, nước mắt vẫn là ủy khuất đến rơi xuống.
Ngô Lạc bế cô lên đặt lên đùi mình, không ngừng dùng giấy lau nước mắt cho cô: "Sao vậy? Hai người cãi nhau à? Ông mắng em à? ”
Tống Huy Dực vùi mặt vào trong thân thể anh, nước mắt thấm ướt cả quần áo, cô khóc đến thút tha thút thít nức nở: "Ba nói anh không tốt, bảo em đừng ở cùng một chỗ với anh, sau đó em nói với ông không được xem thường anh, so với anh, em mới là phế vật cái gì cũng sẽ không biết. ”
Tống Huy Dực nâng khuôn mặt khóc đến hồng hồng lên: “Anh cảm thấy em là phế vật sao?”
"Em không phải, " Ngô Lạc ôm cô thật chặt: "Em đừng vì anh mà cãi nhau với người nhà em, vì anh loại người này không đáng. ”
Tuy rằng cuộc nói chuyện cuối cùng là lấy Giang Lệ Thành bị thương mà kết thúc, nhưng Tống Huy Dực và Tống Vĩ Chu cừu oán xem như hoàn toàn kết.
Tống Huy Dực có vẻ quyết tâm mười phần, tất cả điện thoại và tin nhắn đến từ trận doanh của ba mình đều không để ý tới, dưới sự khuyên nhủ của Ngô Lạc cũng không dao động: "Em không thể cúi đầu trước, chúng ta làm con cái nhất định phải cứng một chút có biết hay không? Chờ ông ý thức được ý chí kiên định của em, người nhịn không được nhận thua trước nhất định là ông. ”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhap-vu/2453770/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.