– Mạc nhi, con có biết chúng ta đang đứng ở đâu không?
Trên đỉnh núi, một nam tử trung niên thân hình thon gầy khoanh tay mà đứng, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng đường mòn chật hẹp dưới núi.
Người trẻ tuổi đi theo phía sau hắn tiến lên trước một bước, trầm giọng nói:
– Đường hậu quân Mông Thát tất phải qua.
Thiếu niên vóc người chưa trưởng thành, giọng cũng mang theo khàn khàn, nhưng không giảm kiên quyết trong lời nói, trang phục màu đen mặc trên người, giống như một con ưng non lộ sát khí.
Nam tử nọ nghe xong cười ha ha:
– Không sai, chính là đường lui của Hồ cẩu! Đáng tiếc sơn lĩnh này rất dốc, Ô Y môn ta ra hết cũng chỉ hơn mười người có thể bôn tập* từ trên núi, Mạc nhi, con sợ sao?
*tập kích bất ngờ.
– Tập võ mười năm, đúng lúc thử một lần.
Trong giọng nói người trẻ tuổi nọ không có cuồng ngạo của thiếu niên bình thường, ngược lại có một phần trầm ổn ngoan lệ.
– Con ngoan.
Nam tử vừa lòng gật đầu, gió núi gào thét, cuốn y bào ô sắc hắn, tay áo bay bay, càng làm hắn cốt gầy khí thế, giống như một cô hạc phiêu nhiên muốn bay.
Ở phía sau hắn, hơn mười hán tử hắc y không nói một lời, đứng sừng sững trên vách núi, hơn cả chùy sắt rừng giáo.
Chỉ mười cái hô hấp, cuối sơn đạo xa xôi truyền đến vó ngựa ầm ầm, sắc trời u ám, cuồng phong gào thét, gót sắt ấy giống như sấm rền cuồn cuộn, đập xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhap-vong/1858357/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.