Chương trước
Chương sau
Nhìn thấy đột nhiên xông vào là bạn tốt, Thẩm Nhạn không khỏi ngẩn ra, trên mặt có chút xấu hổ.

Công lực hắn chưa khôi phục nên đương nhiên không nghe thấy động tĩnh ngoài cửa. Vừa rồi hỏi chuyện Phỉ Phỉ chỉ là giảm bớt ngượng ngùng trong lòng, ai mà nghĩ nữ nhân này ở ngay ngoài cửa.

Nhưng Diệp Phỉ Phỉ là hoa khôi Thúy Yên các, trong các này nàng muốn đi đâu mà chẳng được ?

Bị xông vào như vậy, như là bị nàng đánh vỡ cái gì đó, Thẩm Nhạn không khỏi hơi bất ngờ.

Nghiêm Mạc ở bên cạnh không đáp, nhìn mỹ nhân vào phòng lạnh lùng cười:

– Trích Tinh lâu chỉ vì Thẩm Nhạn? Ta thấy không hẳn. Dám hỏi Diệp đại gia là lúc nào bị bọn họ giám thị, khi nào thì bị bắt thân hữu?

Những lời này khiến nụ cười trên môi Diệp Phỉ Phỉ chợt tắt, như là phát giác ra cái gì từ trong mắt Nghiêm Mạc, một lúc lâu sau nàng mới đáp:

– Xem ra Nghiêm công tử vẫn là muốn một lời giải thích? Yên tâm, ta tuy là nữ tử, nhưng sẽ không sợ đầu sợ đuôi, giấu giấu giếm giếm. Mời hai vị dời bước, đổi nơi lại bàn.

Trong giọng Diệp Phỉ Phỉ tự có một phần trịnh trọng, không để ý đối phương lời mang địch ý, hơi gật đầu với Thẩm Nhạn liền quay người ra cửa. Đợi nàng đi khá xa chút, Thẩm Nhạn mới cười với Nghiêm Mạc:

– Nghiêm huynh, Phỉ Phỉ chỉ là đùa với ta, cũng không ác ý.

– Đùa?

Nghiêm Mạc cười lạnh.  

– Trích Tinh Lâu không phải chỉ mấy ngày đã nghiên chế ra độc tán, nếu lần trước huynh đến nàng ta đã bị giám thị, thì sao lúc ấy không ra tay? Nếu khi đó bọn chúng không có ý giết huynh, cần chi phải khống chế Thúy Yên các? An bài này sợ không phải nhắm vào huynh, mà là Diệp Phỉ Phỉ vốn có giá trị lợi dụng, thậm chí vốn có dính dáng không rõ với bọn chúng. ‘Hồng nhan tri kỷ’ này của huynh, chẳng đơn giản như tưởng tượng.

Lần này Thẩm Nhạn ngược lại không phản bác, chỉ lắc đầu:

– Dù sao nàng là nữ tử, còn là phong trần nữ tử… 

Thân ở phong trần, đương nhiên sẽ nước chảy bèo trôi, giang hồ tàn khốc này sẽ không một chút dịu dàng với nữ tử, nếu Phỉ Phỉ có lý do bất đắc dĩ gì, hắn cũng không trách nàng.

Nghiêm Mạc có thể nghe hiểu ngụ ý của hắn, thậm chí có thể lý giải. Y cũng là người trải qua loạn thế, đương nhiên biết nữ nhân trong loạn thế vì mạng sống sẽ làm ra những gì.

Nhưng mà nghe từ trong miệng Thẩm Nhạn nói thế, lại khiến y rất không vui.

Lãng tử này vĩnh viễn đều như vậy, sẽ đem bằng hữu, người khác, còn xem trọng hơn mạng mình. Hừ lạnh một tiếng, Nghiêm Mạc không vô nghĩa nữa, phất tay áo ra khỏi cửa.

Nhìn bóng dáng đối phương, nụ cười khổ bên môi Thẩm Nhạn càng đậm, bất đắc dĩ thở dài, cũng đi theo ra ngoài.

Lần này, bọn họ không đi bao xa, đi không phải khuê phòng nào, mà là Quan Nguyệt đài đỉnh đỉnh đại danh trong Thúy Yên các.

Đài này cùng lúc với Thúy Yên các, cách nay cũng hơn trăm năm, chẳng những rường cột chạm trổ, khí thế huy hoàng, còn có chút tiền triều ý thú.

Ban công cao ngất, tứ phía chạm rỗng, mỗi khi ánh trăng tròn lên đài Vọng Nguyệt, tựa như tiên đài yến ẩm, phóng khoáng phong lưu vô cùng. Chính là nơi tiếp khách nhất đẳng nhất của Thúy Yên các. Ai ngờ Diệp Phỉ Phỉ không dẫn bọn hắn lên đài các, ngược lại ở dưới một góc đài vỗ hai phát, kéo ra một cái cửa ngầm.

Mặc cho ai cũng không nghĩ ra, Nguyệt đài to lớn tráng lệ này lại có một con đường ngầm thông xuống đất. Nhìn bóng dáng Phỉ Phỉ không nhanh không chậm, Thẩm Nhạn nhíu nhíu mày, cùng Nghiêm Mạc đi xuống.

Lúc này bên ngoài mặt trời mới lên, nắng sớm vừa ló dạng, căn mật thất lại quá âm u lạnh lẽo, một loạt ánh nến cỡ cổ tay đã châm, ánh lửa đong đưa làm bóng người cũng có chút loang lổ bất định. Mùi son phấn thường năm lãng đãng trong quán biến mất không thấy, ngược lại lộ ra mùi đất mục.

Không bao lâu, ba người liền vào một gian phòng tối. Nơi này thoạt nhìn chỉ lớn khoảng phòng ngủ bình thường, bốn vách tường lại được xây vô cùng dày. Diệp Phỉ Phỉ chậm rãi đi tới cạnh bàn, ngồi vào ghế của mình. Thấy hai người đi vào vẫn không nói gì, chỉ cầm lấy một khối lệnh bài bên tay nhẹ nhàng ném tới trước mặt Thẩm Nhạn.

Chỉ mới nhìn thoáng qua, Thẩm Nhạn liền nhíu mày.

– Huyết Y lệnh?

Ở trước mặt hắn, là một tấm thẻ bài xích hồng, dài chừng ba tấc, rộng chừng hai ngón tay, phía trên khắc hai chữ “Huyết Y” màu vàng đen – đây chẳng phải lệnh bài chuyên thuộc của Ma Môn Huyết Y sao?

Nếu là vài năm trước, chỉ tấm thẻ này liền có thể gây một mảnh huyết vũ tinh phong trong giang hồ, nhưng nay Huyết Y môn đã bị diệt, Thúy Yên các sao còn có vật này?

Nhìn thần sắc trên mặt Thẩm Nhạn, Diệp Phỉ Phỉ thản nhiên cười:

– Không đoán được sao? Thúy Yên các ta vốn cũng có chút liên quan với Huyết Y môn, mãi đến đời sư phụ, mới dần dần thoát khỏi chưởng khống của bọn họ. Hai năm trước Huyết Y môn diệt, ta còn cho rằng kiếp này không cần mở ra căn mật thất này nữa, ai ngờ còn có kẻ biết được việc này… 

Việc này ngay cả Thẩm Nhạn cũng chưa bao giờ nghe qua, Thúy Yên các lập quán đã có mấy đời, trong giang hồ chưa bao giờ truyền ra tiếng gió gì, càng miễn bàn Ma Môn phụ thuộc vào Huyết Y môn.

Năm đó chư phái vây công Huyết Y môn, đối với những dư nghiệt Ma Giáo thì không chút thủ hạ lưu tình, ngay cả một số tiểu môn tiểu tông từng đầu nhập vào Huyết Y môn cũng bị giao sạch sẽ. Nói vậy…

Thẩm Nhạn trầm ngâm một lát, mở miệng hỏi:

– Tiết Hồng Tiêu vốn chính là người trong Huyết Y môn, là ả tìm tới cửa?

Diệp Phỉ Phỉ lạnh lùng cười:

– Ả ta còn chưa đủ sức. Lúc trước Cẩm Tú môn chỉ là môn tông nho nhỏ dựa vào Huyết Y môn, Tiết Hồng Tiêu sao biết được những chuyện cũ năm xưa. Nhưng ả không biết được, Trích Tinh lâu lại không biết từ đâu dò la được. Một tháng trước, bên ta đột nhiên xuất hiện không ít gian tế mai phục, khống chế con đường tin tức của Thúy Yên các, còn lấy ra một ít chứng cớ đến uy hiếp ta. Lúc ấy trong giang hồ loạn tượng vừa hiện, tiểu tử ngốc Cam Tam kia xông lên Bạch Loan, ngươi lại mang tội danh sát hại Khổ Viên trên lưng, nếu lại truyền ra ta chính là dư bộ Huyết Y môn… 

Diệp Phỉ Phỉ không tiếp tục nói, thế nhưng ý tứ trong đó đã rõ ràng. Trong lòng Thẩm Nhạn không khỏi thở dài, quả thực như hắn sở liệu. Phỉ Phỉ lúc ấy chịu đồng ý chuyện “Phản bội”, không phải là ghét bỏ mình chọc quá nhiều phiền toái mà là bởi vì nàng vốn đã rơi sâu vào phiền toái.

Nghiêm Mạc không cảm thán, ngược lại mày kiếm thoáng nhướn:

– Nếu Huyết Y môn người người đều muốn tru chi, chỉ cần lấy thân phận ngươi ra, hiển nhiên sẽ có võ lâm nhân sĩ ra mặt, kéo Thẩm Nhạn xuống nước sợ cũng không quá khó. Vì sao bọn chúng lại đột nhiên đổi chủ ý, mai phục bên cạnh ngươi? Nếu không phải ngươi nói gì đó, hẳn bọn chúng sẽ chọn cách còn đơn giản hơn đi?

Người là thớt, ta là cá, trái phải đều bị khống chế, Trích Tinh lâu rõ ràng có thể chọn cách đơn giản hơn, vì sao lại bảo toàn thanh danh Thúy Yên các?

Nếu nói bên trong không có mờ ám, Nghiêm Mạc nhất định không tin. Có khả năng nhất là Diệp Phỉ Phỉ đã đầu phục Trích Tinh lâu, lấy thân làm mồi tự mình mai phục.

Thẩm Nhạn nghe vậy, không khỏi cười khổ, lời này Nghiêm Mạc cũng đoán đúng hơn phân nửa. Nếu Phỉ Phỉ thật sự bị tố là tàn quân của Huyết Y môn, dù nguy hiểm đến thế nào, sợ là hắn cũng sẽ liều mình tới cứu. Cho nên tung ra cái lời đồn thái quá, thật như là vẽ rắn thêm chân.

– Đầu nhập vào Trích Tinh lâu? Ta làm không được.

Trong giọng Diệp Phỉ Phỉ mang theo cảm xúc khó thể nhận rõ, ánh nến chập chờn ở trong mắt nàng khiến cặp diệu mục kia có vẻ ảm đạm đôi phần.  

– Bọn họ giết Lý đại, sao ta có thể đầu nhập bọn chúng… 

– Ngươi…

Thẩm Nhạn bỗng im lặng. Đương nhiên hắn cũng đoán ra là Trích Tinh lâu bày kế sát hại Lý đại, thế nhưng không nghĩ đến, ngay cả Phỉ Phỉ cũng biết nội tình trong đó.

Khóe môi Diệp Phỉ Phỉ mỉm cười đầy lãnh tuyệt:

– Thả ra lời đồn đó, thật là ta. Nửa tháng trước, Trích Tinh lâu đột nhiên đổi ý, chẳng những phái ra mấy người khống chế Thúy Yên các, còn điều phối dược vật, an bài nhân thủ, cứ như không chết thì không dừng. Sau đó núi Bạch Loan truyền ra tin tức, ta mới biết được xảy ra phiền phức lớn như vậy. Trích Tinh lâu nhân tâm bất ổn, ta đương nhiên phải liều một phen.

Liên tục một loạt động tác, khiến Trích Tinh lâu thành cái đích cho mọi người chỉ trích, càng miễn bàn Tiết Hồng Tiêu làm việc cấp bách. Bọn họ là thật tâm muốn mạng Thẩm Nhạn, thậm chí có thể vì hắn, hi sinh toàn thể Thúy Yên lâu.

Diệp Phỉ Phỉ không sợ chết, thế nhưng cứ như vậy chết, hại bằng hữu mất mạng, còn hủy cơ nghiệp Thúy Yên các, khiến cơ nghiệp rơi vào tay tặc nhân, nàng tuyệt không nguyện!

Cho nên phối hợp thành ván cược cuối cùng. Bên ngoài thì có lệ với Tiết Hồng Tiêu, nàng còn nghĩ cách thả ra lời đồn, chỉ vì đánh cược Thẩm Nhạn sẽ mắc câu hay không, có thể phát hiện không đúng trong đó hay không. Nếu tâm tư hắn thông minh, có thể sẽ phá vỡ được tử cục này. Nếu không thắng được, cùng lắm là cá chết lưới rách.

Mà ván này, nàng không thua.

Chỉ là vì cược thắng ván này, tất yếu phải có người trả giá. Diệp Phỉ Phỉ cong môi mỉm cười:

– Ta vốn tưởng rằng, ngươi sẽ đến với Cam Tam, không nghĩ tới lại mang người này. Nhưng vậy cũng tốt, y còn lợi hại hơn Cam Tam nhiều, ngay cả Thực Cốt Truy Hồn tán cũng không làm gì được, ngược lại tránh được rất nhiều phiền toái.

Người nói vô tâm, người nghe cố ý. Thẩm Nhạn không khỏi hơi nhíu mày, cẩn thận quan sát thân hình Phỉ Phỉ. Nơi này không phải khuê các của nàng, không có đèn đuốc lan san mơ hồ, chỉ là vài lần nhìn lại, hắn liền sợ hãi cả kinh:

– Võ công của ngươi… 

– Bọn họ muốn chính là nhổ nanh vuốt mèo. Dù sao võ công của ta cũng không được gì, mất thì mất đi.

Diệp Phỉ Phỉ lần này cười ngược lại vui sướng. Lấy thân làm mồi, ai có thể không trả giá một chút chứ?

Nàng cược một ván, nhưng tiền cược tuyệt không chỉ mình Thẩm Nhạn.

Thẩm Nhạn lại trầm mặc. Chỉ sợ Phỉ Phỉ vốn muốn trả giá, không phải chỉ đơn giản những thứ này. Nếu chỉ dẫn theo Cam Tam đến, chẳng sợ cuối cùng mình được cứu, Thúy Yên các vô sự, Phỉ Phỉ bản nhân e cũng…

Nhìn ra Thẩm Nhạn suy nghĩ, Diệp Phỉ Phỉ cũng không dây dưa, cười hỏi ngược lại:

– Mà ngươi rốt cuộc đã tra được gì mới khiến Trích Tinh lâu giương cờ nổi trống theo đuổi không bỏ như vậy?

Thẩm Nhạn cười khổ:

– Không nhiều. Chỉ là Trích Tinh lâu muốn cái gì, lại bị ai điều khiển.

Trong mắt Diệp Phỉ Phỉ hiện một phần ngưng trọng:

– Vừa rồi ta thẩm vấn ả Tiết Hồng Tiêu kia, cũng lấy chút tin tức từ trong miệng ả. Trích Tinh lâu chủ Trương Tùng kế hoạch khi Tô phủ thọ yến nháo chuyện, sợ là muốn gây bất lợi cho chính đạo nhân sĩ… 

– Không nghĩ tới yêu nữ kia còn rất kín miệng.

Thẩm Nhạn bên môi tràn trào phúng.

– Trương Tùng tên này chỉ sợ cũng là ngụy trang. Lần này chủ trì võ lâm đại hội Ngụy Lăng Vân, vốn là không thoát khỏi quan hệ với Trích Tinh lâu. Mà bọn họ mưu đồ, chính là cựu vật tiền triều gọi là Cửu Long hoàn.

Hai bên tin tức đồng thời ra khỏi miệng, nội dung lại hoàn toàn tương phản. Diệp Phỉ Phỉ kinh ngạc nhăn lại mi, trầm ngâm một lát sau đột nhiên bật cười lên:

– Hóa ra là vậy, khó trách nhóm người này lại nhớ mãi không quên Huyết Y môn, còn hại Lý đại. Tin tức này của ngươi thật sự đủ làm bọn họ ngàn dặm đuổi giết, không chết không tha… 

Tiếng cười giống như ngân bình chợt vỡ, buốt giá thư sướng, cũng lộ ẩn ẩn tức giận. Đầu óc Diệp Phỉ Phỉ không vụng về, cũng không ngốc. Chỉ vừa nghĩ, nàng liền nghĩ ra mấu chốt trong đó.

– Những ngoại nhân như các ngươi có thể không biết được lai lịch Huyết Y môn, thế nhưng ta lại rất rõ ràng, Huyết Y môn này, cũng có chút quan hệ với tiền triều đấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.