Duy thành Thúy Yên các – nơi tiêu kim thực cốt nhất đẳng thiên hạ.
Mỗi khi đến mùa đèn hoa, mười dặm lung linh đầy sắc màu, ngay cả sao trăng trên trời cũng phải nấp đi, cả vườn hồng tụ vẫy gọi, đình thâm xuân sắc nồng, phong lưu khí phách, kiều diễm chẳng thể nào kể.
Chốn phấn hồng như thế, lại từ đâu ra cô đơn tịch liêu?
Từ tịch hà vừa nhuộm đến trăng lên nhành liễu, không biết qua bao lâu, trên lầu Yên Vũ mới vang lên tiếng người, chủ nhân yến ẩm một đêm trở về, đẩy ra cửa gỗ khuê các khắc hoa.
– Các muội đi xuống trước đi, tiệc chưa tàn thì đừng đến ồn ta…
Nay vừa mới đầu canh Dần, trời còn chưa tỏ sáng liền muốn ngủ một giấc đến chiều, nếu đặt ở nhà bình thường không biết gây kinh ngạc thế nào. Nhưng những thị nữ này hiển nhiên đã quen với tác phong của chủ nhân, sau vài tiếng vấn an nhẹ nhàng, mọi người đều rời khỏi phòng.
Ánh nến còn đang cháy, không biết từ đâu truyền đến mùi thơm thoang thoảng, giai nhân nọ nhẹ nhàng bước sen, biếng nhác ngồi trước gương trang điểm. Lần cổ tay trắng bóc, tháo xuống trâm cài giữa tóc mây. Không có trâm, mái tóc thả xuống ở váy đỏ mầu trái lựu, một chiếc lược bí ngà tinh xảo theo đuôi tóc trượt xuống bị tay ngọc thon thon tiếp vào tay.
Ánh trăng ấm áp, thoảng hương mai thơm, tình này cảnh này đẹp chừng như tranh, lại bị tên không biết phong nhã hỏng không khí. Chỉ nghe bên cửa sổ truyền đến tiếng ho nhẹ, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhap-vong/1858338/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.