Tần Khanh không gọi thẳng tính danh Thẩm Nhạn, ở trước mặt người ngoài nàng sẽ gọi tiếng “Thẩm lang”, lén lút thì mềm mại dịu dàng gọi là “A Nhạn”, hành thủ từ Tần lâu đi ra, sao sơ sẩy những chi tiết nhỏ bé được.
Nhưng lần này, nàng không dùng cái thứ hai, mà gọi thẳng hắn “Thẩm Nhạn”.
Có vẻ là không nhận ra thay đổi trong giọng Tần Khanh, Thẩm Nhạn cười cười:
– Sợ có hơn một tháng đi, thời gian tuy không lâu, nhưng thật sự đã trải qua mấy nạn sinh tử, có ơn cứu mạng với ta.
– Ơn cứu mạng?
Tần Khanh thoáng ngồi thẳng người, đôi minh mâu tinh tế quan sát Thẩm Nhạn một hồi, môi anh đào điểm giáng cong lên ý cười nghiền ngẫm.
– Hóa ra có ơn cứu mạng với chàng, liền sẽ rối loạn tâm thần chàng sao.
Câu nói không đầu không đuôi, Thẩm Nhạn không khỏi cười khổ:
– Khanh nhi, nàng nghĩ nhiều rồi.
– Nghĩ gì nhiều chứ?
Tần Khanh cũng cười cười, trong mắt lại không có ý cười gì:
– Vị Nghiêm công tử ấy thật sự là tuấn tú, mặt như quan ngọc, dáng người phong lưu. Đừng nói là mấy hầu gái bưng trà đưa nước phía dưới, ngay cả thiếp cũng phải liếc nhìn hai lần, thật không khỏi tâm sinh quý mến. Chỉ tiếc tính y quá lạnh lùng, không biết là không thích những dong chi tục phấn như chúng thiếp, hay là có sở thích khác, không gần nữ sắc nhỉ?
Câu hỏi này còn hơn cả nói trắng ra, nhưng thứ đặt ở trong lòng khiến nàng không thể không hỏi. Có thể trở thành hồng nhan tri kỷ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhap-vong/1858334/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.