Đổi lại kẻ khác đột nhiên phát hiện trong phòng mình có người, e là sợ đến bay hồn vía. Nhưng Ngụy Lăng Vân không dừng lại, cầm hỏa chiết thắp đèn rồi lấy kéo trên bàn cắt một mẩu bấc đèn, thắp lên đèn rồi mới chậm rãi xoay người lại.
Bởi vì diện tích khách điếm nhỏ nên gian phòng chữ Thiên này không được lớn lắm. Thắp đèn lên, cả gian phòng đều sáng bừng, không còn một chút bóng tối.
Bên cạnh giường gỗ khắc hoa, một cái bóng đang quỳ, đầu gục xuống, không nhúc nhích quỳ dưới đất. Mặc bộ quần áo màu xám nâu tối, cả người thoạt nhìn như một bộ phận của cái bóng bên giường chứ không phải là một người sống.
Ngụy Lăng Vân đi tới ghế bên cạnh bàn ngồi xuống, châm cho mình chén nước trà, ẩm nửa chén mới chậm rì rì hỏi:
– Ngươi bị người nhìn ra thế nào?
– Thuộc hạ không biết. – Cái bóng trầm giọng đáp.
– Y chỉ hỏi một câu, ‘Lần trước ở Khai Phong thành từ biệt, còn phải cám ơn Lăng Vân công tử thịnh tình khoản đãi.’
Khi thuật lại thì giọng đột nhiên trở nên giống y Nghiêm Mạc. Chẳng những âm lượng lớn nhỏ, ngay cả ngữ khí đều như đúc. Ngụy Lăng Vân vừa nghe, bỗng bật cười:
– Khai Phong thành? Y nói Khai Phong thành? Ngươi chắc chắn không đáp được đi.
– Thuộc hạ vô năng. – Cái bóng lại cúi thấp đầu.
– Được rồi, cái này cũng không trách được ngươi.
Ngụy Lăng Vân hào phóng phất phất tay.
– Ai có thể nghĩ y dám lộ thân phận vào lúc đó chứ. Nhưng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhap-vong/1858330/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.