Chương trước
Chương sau
Ánh nến đã tắt lại lần nữa được thắp lên, không biết đã đổi mấy lần.

Trong lư hương tròn trĩnh khói xanh lượn lờ, mùi thuốc đắng dường như càng nồng hơn, Thẩm Nhạn chỉ cảm thấy cả người đều bị ngâm vào trong nước, chân khí tiến vào Đốc mạch giống như ấm triều, gột rửa dư độc băng hàn ngưng trệ trong cơ thể.

Trải qua mấy ngày dẫn luyện, độc tố đã càng ít, ít đến ngũ cảm đã có thể cảm nhận được tất cả.

Cổ họng đột nhiên đau đớn, Thẩm Nhạn gập lưng, phát ra hai tiếng thở dốc ngắn ngủi. Bàn tay vẫn vòng trước ngực hắn đi lên cổ họng, nắm huyệt vị cần cổ. Hơi thở ấm áp phả trên lưng.

– Há miệng.

Kỳ thật không cần nhắc, Thẩm Nhạn cũng đã mở miệng ra. Hắn không thể không mở, dư độc trong cơ thể trừ sạch, Mẫu cổ đã từ Nhâm mạch bò đến Liêm Tuyền huyệt, tựa hồ muốn phá tan hầu cốt bay ra.

Nhưng mà ngón tay trắng nõn thon dài bóp chặt huyệt đạo cần cổ khiến cổ trùng chỉ đành mấp máy ngược dòng. Cánh ve như mũi đao xẹt qua khoang họng giống như lửa kịch độc thiêu đốt, cả người Thẩm Nhạn một trận run rẩy, rốt cuộc ho ra.

Theo tiếng ho mãnh liệt, một con ve bụng lớn bay ra.

Cổ trùng hiện thân, Dương Ngọc tằm trong chén Lưu Ly an tĩnh hồi lâu hưng phấn lên, nháy mắt như muốn phá tan nhà giam.

Âm Phệ cổ nào dám dừng lại, giống như một vệt sáng rơi thẳng vào lư hương cháy bên cạnh, chỉ nghe bụp bụp tiếng vang nhỏ, mùi tanh ngọt và cháy khét hòa nhau át mùi thuốc, tràn ngập khắp phòng.

Sức lực cả người Thẩm Nhạn như bị rút sạch, định ngả xuống sạp thì bàn tay ở cổ lại đến trước ngực, đè hắn sau thân thể lửa nóng, phạt thát không có dừng lại, tứ chi bách hài dần dần sinh ra Chân Nguyên hô ứng, cùng chân khí ấm áp đan xen, giống như nước hòa vào lửa. Một ngọn hỏa diễm dấy lên trong bụng, Thẩm Nhạn cắn chặt răng, đem tiếng thở gấp nghiền chết trong cổ họng.

Không biết qua bao lâu, khí thế giao hòa thong thả giãn ra, tự trở về cơ thể bản thân. Cánh tay ôm hắn buông lỏng, Thẩm Nhạn ngã ở trên tháp, lưng hư nhuyễn vô lực, tứ chi nặng tựa nghìn quân. Hắn như tượng đất bị mưa tan ra, không còn sức lực đứng dậy. Từ cổ họng đến khoang bụng một vùng nóng bỏng, giống như dư độc đốt hỏng phế phủ.

Chỉ là thấp giọng thở hổn hển mấy hơi, một bàn tay liền đỡ sau đầu, nâng hắn lên. Bát sứ lạnh lẽo đến bên miệng như nắng hạn gặp mưa rào, Thẩm Nhạn hớp lớn uống, chịu đựng nước suối bình định khô cằn đau đớn trong hầu, cũng đem tà hỏa ẩn trong bụng áp xuống. Đợi một chén nước lớn uống sạch, hắn mí mắt run run, chậm rãi mở hai mắt.

Ánh mắt không dừng ở trước người, Thẩm Nhạn nhìn về phía án thư cách đó không xa, chỉ thấy một làn khói đỏ chưa tiêu tán từ lô bay ra, tằm con trong chén Lưu Ly còn đang xoay tới xoay lui, một bộ hận không thể nhào qua giành ăn. Khóe môi lộ ra ý cười, lãng tử chuyển mắt đối diện nam nhân nâng hắn.

Bắt đầu từ bên bờ Hoàng Hà, mấy trăm dặm đường bôn ba. Vô số gian nan hiểm trở, bao nhiêu lần trọng thương bị ngất, mỗi khi hắn thanh tỉnh thì ánh vào mi mắt chính là gương mặt tuấn mĩ vô hạ này.

Theo đạo lý, khuôn mặt này hắn phải sớm quen thuộc đến không thể quen hơn. Nhưng trong mắt Thẩm Nhạn lại mang một tia giãy dụa không dễ nhận ra, nhưng chỉ trong chớp mắt, thần sắc đó liền biến mất không thấy, hắn cười hỏi:

– Không biết nội lực Nghiêm huynh khôi phục mấy thành?

Dư độc đã dẫn hết ra khỏi cơ thể, ngay cả Mẫu cổ cũng bị đốt thành tro bụi, nay song tu đã không có ý nghĩa gì với hai người cho nên Thẩm Nhạn mỉm cười hỏi ra những lời này.

Nghiêm Mạc buông lỏng tay, đỡ người thả về sạp:

– Đủ rồi.

– Vậy là tốt rồi. Đa tạ Nghiêm huynh giúp ta trị độc.

Trong giọng Thẩm Nhạn mang theo mười phần chân thành, giọng hắn tuy khàn khàn, thế nhưng đã không còn thiếu thốn trung khí như mấy ngày trước.

Loại trừ dư độc trong cơ thể, giết Tử Mẫu nhị cổ, lại tu bổ Nhâm mạch chư huyệt. Nay khí mạch hắn đã lần nữa sinh ra Chân Nguyên, chỉ cần vận công điều dưỡng một thời gian, hiển nhiên có thể khôi phục như ban đầu.

Ân cứu mạng, công trừ độc, thật có thể đại quá thiên đi. Đừng nói là câu cảm ơn, dù bây giờ Nghiêm Mạc muốn lấy mạng hắn, phỏng chừng Thẩm Nhạn chỉ sẽ hỏi một câu “Chém nơi nào”. Tuyệt đối sẽ không do dự nửa phần. Cho nên nụ cười này vô cùng ôn hòa chân thành.

Đối mặt Thẩm Nhạn mỉm cười, buồn bã giữa mắt Nghiêm Mạc ngược lại càng đậm chút, nhàn nhạt đáp:

– Hỗ huệ mà thôi.

Nói xong câu đó, y đứng dậy rời giường, đi đến ghế đặt quần áo. Vì tránh gió, trong y phòng không mở cửa sổ, trăng sao ẩn mà không thấy, chỉ có ánh nến mờ trên bàn bay nhảy. Trong quang ảnh ái muội không rõ này, Thẩm Nhạn thần sắc phức tạp nhìn về phía lưng bóng người nọ.

Nghiêm Mạc – hay là nói Diêu Lãng – dáng người khá xuất chúng. Thân thể thon dài, vai rộng eo hẹp, thậm chí ngay cả da thịt đều săn chắc vừa đúng.

Bởi vì bị thương, lưng y còn có ba vết thương dữ tợn. Nhưng những vết sẹo lại không hủy đi thân thể mỹ cảm, ngược lại thêm vài phần sắc bén khiến y thoạt nhìn giống như mãnh thú vừa mới cướp thức ăn xong, làm người ta không cách nào chuyển mắt được.

Dáng người như vậy, sợ là sẽ khiến đa số nữ nhân thần hồn điên đảo. Nhưng Thẩm Nhạn không phải nữ nhân, cũng chưa từng thưởng thức hình dáng thân hình của bất cứ nam tử nào.

Hắn yêu là ôn hương nhuyễn ngọc, là hồng nhan mỹ nhân. Từ sau khi nếm thử giường chỉ chi hoan, hắn chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ có thân thể tiếp xúc gì vượt quá tình nghĩa với nam nhân. Nhưng lần này, hắn bị một nam nhân, một hảo hữu có thể xem là sinh tử chí giao, đặt dưới thân.

Cùng một nam tử song tu, còn bị xem như lô đỉnh. Dù là lãng tử như Thẩm Nhạn, cũng chưa bao giờ nghĩ đến.

Nhưng chuyện cứ vậy mà xảy ra, gạt cũng không gạt đi được. So với xấu hổ cùng khó chịu, nay tâm tư hắn càng thêm phức tạp. Không ai rõ hơn hắn, Nghiêm Mạc không hảo nam phong.

Người nọ lãnh đạm, lạnh nhạt, cùng với khắc chế khó thể tưởng tượng, tuyệt không thể giả vờ. Ai có thể nghĩ đến, trong mấy ngày này, y không hề một lần xuất tinh.

Kỳ thật người luyện võ nào không hiểu được, song tu bổn ý là giao mà không tiết, cố thủ tinh quan, để chân khí vận hành hai người mạch lạc, kéo Chu Thiên vận chuyển. Chỉ có tâm thần tướng khiên, khí ý tương liên, mới là chân ý pháp môn song tu hợp nhất.

Nhưng Nghiêm Mạc lại chưa từng hạ châm ở tinh khiếu. Thân là nam nhi, Thẩm Nhạn đương nhiên hiểu được chỉ giữ cố nguyên bao nhiêu gian nan, có bao nhiêu dâm nam đem Âm Dương thải bổ treo bên miệng, lấy danh nghĩa song tu đại sự làm trò dâm loạn.

Nghiêm Mạc không như thế, từ đầu đến cuối y chưa từng đem cái này thành một trận giao hoan. Nó chỉ là…Song tu.

Bình tĩnh nhìn bóng người đưa lưng về mình, giãy dụa trong mắt Thẩm Nhạn càng đậm chút, lần này song tu là vì khôi phục nội lực Nghiêm Mạc sao?

Có lẽ thế, nhưng cũng không phải nguyên nhân chính. Người nọ nhận cái này, lý do duy nhất chỉ là vì cứu mạng hắn. Đã không đếm được bao nhiêu lần, xá sinh vong tử, chỉ vì cứu tính mạng hắn.

Mà hắn thì làm những gì?

Thẩm Nhạn mỏi mệt nhắm lại hai mắt, hắn lần đầu biết, khi chữ “Tạ” không đủ nặng thì chữ “Thẹn” và “Hối” ngược lại sẽ áp đảo toàn bộ. Hắn nợ Nghiêm Mạc rất nhiều. Sớm liền không gì báo đáp, nhưng lại đem tình nghị hai người hủy vào trận song tu khiến người ta chán ghét.

Cánh cửa vang lên tiếng mở rất nhỏ, như là người nọ mặc xong quần áo, không quay đầu lại đi ra cửa.

Thẩm Nhạn nở nụ cười khổ, cũng không mở mắt, chỉ là dùng đầu ngón tay nắm ngân châm châm tinh khiếu nhẹ nhàng kéo ra, hai ngân châm trồi ra ngoài cơ thể.

Tuy vẫn chưa lên, trong đồ vật hơi mềm của hắn vẫn là lấm tấm vẩy ra chút dương tinh, tư vị này không giống như là thư giải, ngược lại có chút đau đớn. Thò tay kiếm thảm mỏng bên cạnh, lãng tử im lặng đem tất cả dấu vết vẩn đục lau sạch sẽ.

Đạp ra cửa phòng, gió đêm lạnh lẽo phất qua gò má, cũng thổi tan âm xui quẩn quanh thân, ở trong y phòng lâu quá, ngay cả Nghiêm Mạc đều không rõ mình thân ở nơi nào. Ngày đêm điên đảo, khí huyết giao hòa, trong song tu không ngừng nghỉ, tựa hồ thế gian này chỉ có hai người y và Thẩm Nhạn. Nay chợt vừa phân ly, quanh thân ngược lại sinh vài phần trống trải yên lặng.

Đứng ở ngoài cửa, Nghiêm Mạc không lập tức cất bước, mà là khiến chân khí trong cơ thể vận chuyển một vòng. Có huyết độc trong cơ thể Thẩm Nhạn, nội lực pháp môn y rốt cuộc tìm được đất dụng võ, nay hành công lên, tự nhiên dễ như trở bàn tay, thoải mái vô cùng.

Pháp môn và Chân Nguyên hợp nhau, khôi phục nội lực chỉ là vấn đề thời gian. Xem như giải quyết vấn đề quan trọng y khi đến thế giới này. Nhưng mà trước kia đã mất nay lại có được, lại không thể làm Nghiêm Mạc cảm thấy thoải mái chút nào.

Ánh mắt y nhẹ nhàng chuyển vào phòng, chỉ thấy Thẩm Nhạn đã cầm lấy thảm mỏng, che lên người.

Thân thể mang theo vết thương loang lổ, lại bị nắm ra sưng bầm xanh tím, bị che nghiêm kín, như là muốn ngăn cản tầm mắt từ người khác. Nghiêm Mạc hơi mím môi, bước nhanh đi phòng thuốc Quỷ Y.

– Ủa? Nhanh thế đã ra à!

Nhìn thấy Nghiêm Mạc, Tôn Bình Thanh kinh ngạc đứng dậy.

– Mẫu cổ trừ?

– Chết ở trong lô. – Nghiêm Mạc đáp ngắn gọn, nhìn không ra cảm xúc phập phồng.

Quỷ Y cũng không để ý, vui tươi hớn hở vén ống tay áo, chộp lấy một bao dược liệu liền phóng tới y phòng. Nhìn bóng dáng đối phương như bay, Nghiêm Mạc dừng chân một chút mới cất bước đi theo.

Xông vào trong phòng, Tôn Bình Thanh không đi tra xét tình huống Thẩm Nhạn trước, mà là bổ nhào vào lư hương bên cạnh, chóp mũi thoáng chun, trên mặt liền lộ ra vui mừng.

Từ tay áo móc ra cái kẹp, lão gắp ra thứ như là cháy sém trong lô, thật cẩn thận lấy chén Lưu Ly mở ra nắp hộp ném vào. Bên trong Dương Ngọc tằm không chút do dự, thân hình béo múp duỗi ra rụt lại, liền ôm chặt lấy khối than, suýt lăn trong chén.

Quỷ Y mày to run đến mức giống như rét, vỗ tay cười to:

– Tốt lắm! Tốt lắm! Không bao lâu là có thể sinh ra tằm mới rồi!

Nhìn bảo bối trong lòng lão, Tôn Bình Thanh mới quay đầu nhìn về phía hảo hữu nhà mình, mặt cười cổ quái đặt lên cổ tay Thẩm Nhạn:

– Biết chỗ tốt rồi đi? Ngươi xem, chân khí liền thông suốt lại.

Thẩm Nhạn cười đến bình thản:

– May mắn tránh được Quỷ Môn quan, đương nhiên vui vẻ.

Ánh mắt hắn trong veo, giọng nói ổn định, giống như trải qua chỉ là một trận tôi luyện, bằng phẳng ngay thẳng, không tồn bất cứ ỷ niệm.

Tôn Bình Thanh kinh ngạc nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Nghiêm Mạc đứng ở sau. Đối mặt ánh mắt hiếu kì của lão, biểu tình trên mặt Nghiêm Mạc cũng không một chút thay đổi, không chớp mắt nhìn lại.

Nhìn hai người không chút nào ngượng ngùng, Tôn Bình Thanh sắc mặt ỉu xìu, cũng mất hưng trí đi trêu chọc, nhàm chán chép miệng. Từ trong bao dược vật bắt đầu bôi thuốc một lần nữa cho Thẩm Nhạn.

Mấy ngày qua, mồ hôi sớm đã xông đi thuốc vốn ở trên vết thương, vết thương trước ngực còn dễ nói, lỗ máu trên vai phải tiếp tục thoa thuốc tĩnh dưỡng, Tôn Bình Thanh vừa chữa thương vừa lải nhải, như là đang hỏi Thẩm Nhạn tình huống như thế nào.

Nghiêm Mạc chỉ nhìn hai người liền quay đầu rời khỏi y phòng, đi ra gian ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.