Trên đời này dám gọi Quỷ Y Tôn Bình Thanh là “Lão tôn”, bẻ gãy ngón tay cũng không tới năm tên. Tôn Bình Thanh hơi sửng sốt, xoa con mắt nhập nhèm ngái ngủ của mình.
– Thẩm Nhạn? Tiểu tử ngươi đi đường nước?!
Mãi đến lúc này, lão mới nhìn rõ hai bóng người trong hồ. Còn tinh thần sáng láng lão đương nhiên không biết, thế nhưng ngó tên sắp tắt thở kia, không phải lãng tử Thẩm Nhạn thì là ai!
Nhưng mà chút nghi hoặc ấy không có dừng lại lâu lắm. Tôn Bình Thanh nháy mắt liền bắt được trọng điểm, Thẩm Nhạn bị trúng cổ độc?!
Cái này Quỷ Y lập tức thấy hứng thú, chân trần xoạch xoạch chạy tới bên hồ:
– Ai hạ độc ngươi? Sao ngươi còn chưa chết? Mau tới mau tới để ta xem xem!
Lúc này Nghiêm Mạc đang ôm Thẩm Nhạn bơi tới bên bờ, nhưng còn chưa cập bờ, Tôn Bình Thanh đã nhảy xuống, đứng ở chỗ cạn nắm cổ tay Thẩm Nhạn.
Đôi lông mày màu xám to đậm lập tức dựng thẳng trời:
– Hai cổ? Một chết một sống? Khoan đã, là Tử Mẫu cổ! Miêu Cương Âm Phệ Tử Mẫu cổ? Sao ngươi còn có thể sống được!
Đang kích động nói, lão đột nhiên chun mũi hít hít mạnh hai cái:
– Hửm, đây là mùi gì, sao lạ vậy…
Quay tròn con mắt đảo qua hai người, Quỷ Y đột nhiên ra tay như điện, nắm cũi đá trước ngực Thẩm Nhạn.
Bởi vì phải vào nước, trước đó Nghiêm Mạc dùng bùn bịt kín miệng cũi, nhưng thời gian ngâm hồ quá lâu, Dương Ngọc tằm lại quá nóng nảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhap-vong/1858317/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.