Tám giờ hai mươi mốt phút sáng, điện thoại Lương Sùng quăng trên đầu giường đổ chuông, liên tục hai phút không ngừng.
Lương Sùng chẳng muốn đoái hoài, nhưng Ninh Diệc Duy trong lòng hắn bị nó phiền nhiễu đến giấc không yên, Lương Sùng đành phải ngồi dậy.
Vừa với được cái máy, Ninh Diệc Duy xoay người ôm lấy eo hắn, vùi đầu vào ngực. Lương Sùng vỗ về lưng cậu, định trực tiếp tắt nguồn, không ngờ đập vào mắt là ba chữ “Khổng Thâm Phong”.
Lương Sùng tỉnh luôn.
“Ai vậy,” Ninh Diệc Duy rốt cuộc vẫn bị đánh thức, mơ màng ngẩng đầu, môi cọ lên cằm Lương Sùng, cái tay giơ lên quạt về phía điện thoại, ấu trĩ nói, “Ồn muốn chết, tắt đi cho em.”
Tuy Ninh Diệc Duy không dùng nhiều sức, nhưng chính Lương Sùng cũng cầm hững hờ, một cú quạt tay của Ninh Diệc Duy khiến điện thoại văng đi, lăn lóc trên sàn nhà, phát ra âm thanh không nặng không nhẹ.
Ninh Diệc Duy tức khắc nín thinh. Vài giây sau, cậu lặng thầm xoay lưng, muốn giả vờ thơ ngây không biết, nhưng chưa kịp nghiêng người đã bị Lương Sùng nắm vai túm về.
“Gì đây, Ninh Diệc Duy,” Giọng Lương Sùng thì thầm bên tai, “Vứt điện thoại anh xong, giả vờ không có chuyện gì à?”
Ninh Diệc Duy biết ngay tên Lương Sùng bất lương này sẽ không bỏ lỡ cơ hội nắm thóp mình mà. Cậu nghe điện thoại trên sàn còn vang, dứt khoát nhắm mắt lại, không nhúc nhích nói: “Chẳng phải vẫn kêu à, đã hỏng đâu.”
“Có kêu ư,” Lương Sùng nửa đè Ninh Diệc Duy, mặt dày, “Sao anh không nghe thấy nhỉ.”
“Ây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhap-thuy-chi-nam/1801880/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.