Căn phòng vẫn yên tĩnh như trước.
Mùi thơm quen thuộc phả vào mặt, yết hầu Tiết Chu Thăng nhúc nhích, mắt không chớp cứ nhìn chằm chằm không khí trước mặt.
Đầu tiên là chân dê nâu nâu, tiếp đó là chiếc đuôi đen, rồi làn da tím sẫm và vết sẹo trên trán mới khép lại. Mị Ma xuất hiện trước mặt hắn, con mắt vàng óng chứa sự ngượng ngùng và bất an, đối mặt với ánh mắt của Tiết Chu Thăng, cậu luống cuống vẫy vẫy đuôi.
Tiết Chu Thăng bước lên ôm chặt chẽ kẻ nọ, hai tay siết thật chặt, như muốn khảm cậu vào trong cơ thể của mình: “Cuối cùng đã tìm được em.”
Hắn lặp lại lần nữa: “Anh cuối cùng đã tìm được em.”
Nghe Tiết Chu Thăng bùi ngùi than vãn, Mị Ma giơ tay lên, muốn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn.
Lòng bàn tay cách một lớp quần áo truyền độ ấm tới, hốc mắt cậu nóng lên.
Cậu nhớ lại những ngày tháng ngủ say sống phí cuộc đời chỉ để mãi mãi chìm vào bao hồi ức xinh đẹp, khi ấy Tiết Chu Thăng giãy dụa trong luân hồi, một lần lại một lần vui buồn phí hoài thời gian, hắn chỉ có thể làm bạn với cô độc và buồn tẻ. Nghĩ đến đấy, Mị Ma khổ không thở nổi, chôn mặt vào bả vai hắn, cả người run rẩy.
Nhận ra trên vai âm ấm, hai tay Tiết Chu Thăng xuyên qua nách Mị Ma, trực tiếp ôm người đặt trên đùi.
“Em đừng khóc.” Hai tay hắn nâng mặt Mị Ma.
Mị Ma rũ mắt, lặng lẽ rơi lệ.
Tiết Chu Thăng sợ nhất là thấy cảnh này.
Ngón tay lau đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhap-mi/4602890/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.