Động tác cậu thoạt nhìn khí thế hùng hổ, nhưng chỉ chạm nhẹ trên môi Tiết Chu Thăng như chuồn chuồn lướt nước.
Tiết Chu Thăng mới vừa giơ tay muốn đẩy đối phương ra nhưng lại mắc kẹt lúng túng giữa không trung.
“Anh xem, rõ ràng mỗi lần em hôn anh, em có thể cảm giác anh rất vui vẻ. Thế nhưng anh cứ mãi từ chối.” Mị Ma oan ức, “Anh nghĩ với anh nói chẳng ăn nhập gì cả, anh sao khiến em tin anh được.”
Nói một đằng làm một nẻo bị lột da ngay trước mặt Tiết Chu Thăng: “…”
Mị Ma vẫn lải nhải: “Anh xấu lắm. Anh gạt em, anh vốn không muốn ở bên em. Đã bảo cùng chết, chỉ chừng mười mấy năm, anh gạt em, xấu lắm.”
“Tôi không gạt cậu.” Tiết Chu Thăng nghe không nổi nữa, “Với lại tôi mới hai mươi tám, có thể sống lâu lắm, cậu đừng nói ghê như vậy.”
Vẻ mặt của Mị Ma rất không vui, cậu ôm Tiết Chu Thăng không buông tay.
“Được rồi, cậu buông tôi ra trước đã.” Tiết Chu Thăng vỗ vỗ cánh tay cậu.
“Em hông nghe lời anh đâu.” Mị Ma nói, ôm cổ Tiết Chu Thăng hôn lên, đẩy đối phương dán sát cửa, dùng đầu lưỡi đẩy khớp hàm, hàm răng nhẹ nhàng gặm cắn môi đối phương, môi lưỡi cuốn nhau liếm cắn.
Lòng Tiết Chu Thăng sắp tan nát rồi.
Hắn vốn nghĩ mình sẽ bị mê hoặc đến mất lý trí phán đoán giống như trước đó, nhưng gì cũng không có.
Lần hôn môi này không có cổ mùi thơm quỷ dị kia, cũng không có thứ gì ảo giác làm người ta ngơ ngơ ngác ngác, thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhap-mi/4602877/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.