Edit: Lương
Kỵ Sĩ ngã bệnh.
Ngày qua ngày, hình phạt tàn khốc giày vò và sinh hoạt giam cầm trong mảnh đất tù u ám khiến hắn ngày càng suy yếu. Mị Ma không làm được gì cả, cậu chẳng qua là một ác ma cấp thấp, chỉ biết ảo thuật. Trong mơ cậu có thể để Kỵ Sĩ khỏe mạnh nhất trên đời, cơ thể tráng kiện nhất, nhưng trong thực tế Kỵ Sĩ lại dần dần hao gầy.
Mị Ma cảm giác sinh mệnh của Kỵ Sĩ sắp đến cuối, mà cậu lại bất lực. Cậu trộm thuốc, đặt trước mặt Kỵ Sĩ: “Cho anh ăn.”
Kỵ Sĩ lắc đầu một cái: “Những thuốc này chữa không hết.”
“Anh cứ nói thuốc gì, tui giúp anh tìm.”
“Không có thuốc.”
“Vậy sao bây giờ?”
“Chờ chết, còn làm gì nữa.”
Mị Ma buồn bực đá thuốc qua một bên: “Anh đang đùa tui.”
“Không lừa mi thật đó.” Kỵ Sĩ ho khan không ngừng, ngay cả khí lực ngồi xuống cũng không có, hắn nằm ở trên nền đá buồn ngủ, “Mi giúp ta một chút, ta muốn mơ một giấc thật đẹp, ngủ một giấc thật ngon.”
Mị Ma yên lặng đưa tay che trán Kỵ Sĩ.
Trong mơ Kỵ Sĩ và đã từng là chiến hữu xuất chinh chiến thắng trở về, lúc về được dân chúng trong thành xếp hai hàng hoan nghênh, hoa tươi và mỹ thực vây quanh những anh hùng chiến thắng. Mị Ma và Kỵ Sĩ ngồi trên tường thành, cả vương thành đang hoan hô chúc mừng. Kỵ Sĩ thỏa mãn ngâm nga hát lên.
Mị Ma nhắc nhở hắn: “Anh sắp chết rồi kìa.”
Kỵ Sĩ cười: “Nên không thể hát à? Vui vẻ đi, đừng nghĩ nữa.”
Mị Ma
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhap-mi/4602864/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.