Chương trước
Chương sau
Đêm là một khoảng thời gian yên bình và an tĩnh, vô số sinh vật chỉ chờ vào lúc này để nghỉ ngơi. Nhưng mà đối với Phi Vân Thành, ban đêm cũng không phải khoảng thời gian yên bình. Bởi vì suốt mấy tháng nay Văn Nhân Quân bị bệnh, từ trên xuống dưới của Phi Vân Thành đều biết chủ nhân của mình đang không được ổn, mà bởi vì không thấy bóng dáng của chủ nhân ở đâu, cho nên lòng người bắt đầu có thay đổi, chuyện đồn đãi và lời nói nhảm...

Đã trải qua hai đời chủ nhân, Mặc Đại tiên sinh đã ở Phi Vân Thành hơn 60 năm cũng không có cách nào đối với trường hợp thế này.

Thời gian lẳng lặng trôi qua giờ Tý. Đêm đã rất khuya, Mặc Đại tiên sinh mang theo khuôn mặt trầm tư từ trong chủ viện đi ra.

Những tiếng nói nhỏ cùng bước chân chạy bộ hoảng loạn không bị cản trở bởi bất kì chướng ngại nào truyền đến bên tai ông.

Có điều, tuy rằng Mặc Đại tiên sinh có nghe được cũng lười để ý đến, mắt thấy một phần cơ nghiệp to lớn như vậy sắp không có chủ nhân, người đã dựa vào Phi Vân Thành cả đời như ông làm gì có tâm tư để lo đến những chuyện khác?

Nếu Văn Nhân Quân có người thừa kế, bất kể kẻ đó là cái dạng gì, ông còn có thể trong lúc sinh thời lại dìu dắt một phen.

Hoặc là nếu Văn Nhân Quân thật sự đem Phi Vân Thành đặt ở trong lòng, cho dù có phải liều mạng này ông cũng sẽ thay Văn Nhân gia gánh vác phần sản nghiệp này, coi như đối với lão chủ nhân đã sớm qua đời báo đáp một phần ân tình.

Bản thân ông cẩn thận như vậy, hoặc là nói rất nhiều người cẩn thận như vậy... Cuối cùng cũng không thắng nổi một người không thèm quan tâm, không thèm để ý.

Gió trên núi càng thổi càng lớn, cũng càng ngày càng lạnh; Mặc Đại tiên sinh càng đi càng nhanh, cũng càng đi càng lạnh.

Mặc Đại tiên sinh đã sống 80 năm. Ông đã nhìn Văn Nhân Quân từ khi còn nhỏ đến giờ, cho nên, ông không ngừng thấy được một "Thiên hạ đệ nhất" khi mới vừa nhược quán, nổi bật vô song, cũng nhìn thấy một người chậm chạp không muốn thành thân sinh con, thậm chí còn không thật sự đặt Phi Vân Thành ở trong lòng giống như một vị chủ nhân.

Mặc Đại tiên sinh ở trong lòng cười lạnh một tiếng.

Ông không biết vì sao Văn Nhân Quân không đặt Phi Vân Thành trong lòng, nhưng nhiều năm như vậy, ít nhất ông cũng có thể xác định được đúng là Văn Nhân Quân không đặt Phi Vân Thành trong lòng... vì nếu có đặt ở trong lòng, vì sao suốt 20 năm qua chưa từng muốn đem địa bàn của Phi Vân Thành mở rộng một chút nào? Nếu như để trong lòng, lại vì sao sẽ không nghĩ đến việc tìm người thừa kế sau này của mình?

"Đại tiên sinh!" Một thị vệ vội vàng chạy đến bên cạnh Mặc Đại tiên sinh.

Mạch suy nghĩ bị cắt đứt, Mặc Đại tiên sinh mặt trầm như nước: "Chuyện gì?"

"Dưới chân núi có kẻ khả nghi đi đến." Thị vệ hồi bẩm nói, theo đó đè thấp âm thanh lại, "Nhìn qua giống như là người của phủ Tể tướng."

Mặc Đại tiên sinh nhíu mi: "phủ Tể tướng?"

Thị vệ gật đầu: "Lúc các huynh đệ nhìn thấy, có thể thấy được bóng dáng của Thập Tam Nương cùng thần toán mù."

Đối với kết quả tra xét này Mặc Đại tiên sinh cũng không có gì hoài nghi. Có điều, Tể tướng phủ từ ngàn dặm xa xôi lại đột nhiên tới đây...

Mặc Đại tiên sinh nghĩ, theo bản năng đưa mắt nhìn chủ viện đang bị bao phủ trong bóng tối liếc một cái.

Chỉ có một người cho nên trong chủ viện thật an tĩnh, an tĩnh đến mức giống như có chút vắng lặng.

Từ sau khi nhận được tin tức, Diệp Bạch đã nhanh chóng quay về hướng Phi Vân Thành, có chút ngoài ý muốn nhưng lại không có nhiều thời gian để suy nghĩ cẩn thận, chỉ theo đường cũ tránh đi những nơi có người, sau đó đẩy cánh cửa phòng Văn Nhân Quân.

Trong phòng không thắp đèn, Diệp Bạch nhớ đến lần trước mình rời đi cũng giống như vậy, trong phòng là một mảnh tối đen, hai người ở cùng trong một căn phòng nhưng lại không có cách nào chạm đến nhau như thế...

Hoặc là, người mong muốn được chạm vào đối phương vốn dĩ chỉ có một người? Diệp Bạch nghĩ như vậy, lại thật sự không có cảm giác khó chịu hay bi thương.

Lúc này hắn đã đi vào nội thất, cho nên cũng có thể thấy được Văn Nhân Quân đang lẳng lặng nằm trên giường.

Đối với những người có năng lực như Diệp Bạch, bóng tối cũng không gây ra ảnh hưởng gì, khi khoảng cách giữa hai người còn khoảng 10 bước chân, Diệp Bạch có thể nhìn thấy sắc mặt không tốt cùng với đôi môi khô nứt nẻ của Văn Nhân Quân.

Diệp Bạch lập tức ngừng bước chân.

Hắn có chút không biết làm sao nên đứng tại chỗ một lúc, sau đó mới thật cẩn thận đi đến mép giường, nhìn người đang nằm ở trên đó.

Văn Nhân Quân cũng không tỉnh.

Diệp Bạch nhẹ nhõm thở phào một hơi, sau đó lại lập tức nhíu mày... Bệnh nặng đến mức này sao?

Nghĩ như vậy, ánh mắt dừng trên người đang nằm đó hiện lên vẻ băn khoăn, sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống bên mép giường.

Hô hấp của Văn Nhân Quân rất vững vàng, giống như một người đang nằm nghỉ.



Diệp Bạch nhìn thấy bàn tay lộ ra khỏi chăn của Văn Nhân Quân. Có lẽ vì bệnh thật sự nặng, cho nên một đôi bàn tay vẫn luôn thon dài xinh đẹp đến mức hoàn mĩ trong trí nhớ của Diệp Bạch lúc này đã gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, thậm chí trên móng tay còn lộ ra chút sắc màu xám...

Diệp Bạch nhìn một lúc, sau đó hắn nhẹ nhàng cầm lấy đôi bàn tay lộ ra khỏi chăn kia.

Cảm giác lạnh lẽo xuyên thấu qua da thịt, xông thẳng vào đáy lòng.

Diệp Bạch có thể cảm thấy được cái cảm giác gọi là "đáy lòng run lên". Hắn nắm bàn tay của Văn Nhân Quân, lặng im một lúc, sau đó không nhịn được mà tăng thêm lực đạo.

Ngón tay của Văn Nhân Quân dường như có phản ứng nhẹ nhàng.

Bàn tay Diệp Bạch đột nhiên run lên, hắn rất nhanh đã buông xuống bàn tay của Văn Nhân Quân, nhưng tất nhiên cũng sẽ không quên đắp lại chăn, đem một đôi bàn tay gầy gò lạnh lẽo kia bao phủ. Tiếp đó, Diệp Bạch đột nhiên đứng dậy, vô cùng quy củ lùi lại hai bước, lẳng lặng đứng thẳng nơi đó nhìn Văn Nhân Quân.

Một loạt động tác đó với công lực hiện giờ của Diệp Bạch tất nhiên vô cùng nhanh chóng, gần như chỉ trong chớp mắt đã xong, Diệp Bạch cũng đã ổn định lại, đứng đó giống như từ lúc đầu vẫn luôn như thế.

Nhưng mà Văn Nhân Quân nằm ở trên giường lại không có động tác gì tiếp theo.

Cứ thành thật đứng như vậy một lúc lâu, lại chần chờ cảm nhận hơi thởi và cảm giác xung quanh người đối phương, chờ một lúc sau không thấy có điều gì thay đổi hay bất thường, Diệp Bạch lúc này mới cảm thấy, cảm giác vừa rồi của mình có thể đã sai...

Bởi vì quá khẩn trương?

Bỏ qua ý nghĩ kì dị, Diệp Bạch lại một lần nữa ngồi lại bên cạnh Văn Nhân Quân.

Nhìn người trong lúc ngủ mơ hơi nhấp môi, Diệp Bạch ngây người một lúc, sau đó lại một lần nữa vươn tay, luồn vào trong chăn gấm, cầm lấy bàn tay lúc trước được hắn bỏ vào kia.

Có lẽ bởi vì trong chăn dày ấm áp, lần này Diệp Bạch chỉ cảm thấy bàn tay mình đang cầm vào mang theo sự ấm áp vô cùng, giống như đang chạm vào một khối ngọc cổ tốt nhất.

Diệp Bạch nhẹ nhàng cầm lấy, lại cẩn thận vuốt ve một lúc, đến khi lòng bàn tay không còn chút lạnh lẽo nào mới lên tiếng, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng: "Ngươi..."

Diệp Bạch chỉ nói một chữ.

Không phải vì hắn không biết phải nói gì với Văn Nhân Quân, mà là bởi vì hắn không biết bản thân mình nói cái gì, Văn Nhân Quân có thể nghe được hay không.

Người đang say ngủ vẫn cứ ngủ say như cũ.

Mà người đang ngồi ở mép giường, lại lặp đi lặp lại những điều mình muốn nói, mỗi một câu cũng lặp đi lặp lại suy tư làm thế nào mới có thể khiến cho đối phương tin tưởng, gần như bất an.

Bóng tối nồng đậm không tiếng động chảy xuôi.

Diệp Bạch lặp đi lặp lại việc đóng mở miệng, ngàn vạn lời muốn nói chỉ gói lại trong một câu: "Ngươi... Vì sao không tin ta?"

Văn Nhân Quân đương nhiên sẽ không trả lời lại.

Diệp Bạch cuối cùng cũng tìm về được âm thanh của chính mình, hắn rũ mắt, cũng không nhìn mặt Văn Nhân Quân, chỉ chăm chú vào đôi bàn tay mình đang cầm lấy: "Ta thích ngươi không sai, ta không phải Xích Diễm cũng không sai, chính là, ta đã nói, ta sẽ trả lại Xích Diễm cho ngươi... Vì sao ngươi không tin ta?"

"Hay là, ngươi không muốn đợi nữa? Thời gian cũng không lâu nữa, chờ sau khi ta giết Diệp Khiêm rồi liền tốt, mọi thứ rất nhanh sẽ bắt đầu, rất nhanh thôi."

"Ta biết ngươi thích hắn, ta sẽ cố hết sức, ta......"

Âm thanh của Diệp Bạch dần dần thấp xuống, ánh mắt của hắn chậm rãi hướng lên trên, di chuyển từng chút, từng chút một, cho đến tận khi nhìn thấy gương mặt lạnh băng giống như được điêu khắc kia.

Ánh mắt Diệp Bạch hiện lên vẻ quyến luyến, cũng có chút thương tâm. Hắn nói:

"Ta biết ngươi thích hắn."

"Cho nên, ta sẽ không đem hắn ra để lừa gạt ngươi."

"Hắn sẽ trở lại bên cạnh ngươi, ta......"

"...... Dùng mệnh của mình bảo đảm."



Trong phòng yên tĩnh, mây đen tản ra trên bầu trời cuối tháng, vì vậy, ánh sáng theo cửa sổ mở rộng tiêu sái tiến vào, trải khắp mặt đất.

Những lời nên nói cũng đã nói xong, lồng ngực vẫn luôn căng chặt của Diệp Bạch thả lỏng hơn. Nhưng ngay sau đó, hắn lại cảm giác được đầu ngón tay mình dường như lạnh lẽo. Nhíu nhíu mày, Diệp Bạch có hơi không lỡ buông bàn tay đã trở nên ấm áp kia ra, sau khi kéo chăn che lại cẩn thận rồi vẫn luyến tiếc không lập tức rời đi, lại biết người vẫn đang ngủ say như cũ, nên dứt khoát ngồi ở mép giường, cẩn thận ngắm nhìn gương mặt của Văn Nhân Quân.

Âm thanh từ ngoài cửa sổ truyền vào giống như tiếng chim vỗ cánh, theo sau đó chính là tiếng cười kìm nén.

Diệp Bạch ngồi nghe rồi lại nhìn một lúc, bỗng nhiên lên tiếng:

"Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy, ta đã nhớ kĩ ngươi."

"Khi đó ta vẫn đang đi theo Tần Lâu Nguyệt, thật ra, không hẳn là do kí ức từ trước đó... Không, không phải vì kí ức từ trước đó." Nói rồi, Diệp Bạch nở nụ cười khẽ hiếm thấy, "Ngay từ ánh mắt đầu tiên ta nhìn thấy ngươi đã nghĩ đến hình ảnh của thần tiên hạ phàm, khi đó, ý nghĩ đầu tiên của ta chính là: Hóa ra trên đời cũng có thể có một người xinh đẹp như vậy."

"Xinh đẹp đến mức khiến cho đôi mắt hoảng thần." Diệp Bạch nhẹ giọng nói, "Kì thật, Tần Lâu Nguyệt và Khúc Tranh Vân lớn lên cũng không tồi, đáng tiếc ta ở cùng một chỗ với Tần Lâu Nguyệt đã lâu, mà Khúc Tranh Vân tất nhiên cũng xinh đẹp cực hạn, nhưng vẻ đẹp của họ lại giống như một bức họa, một món đồ sứ, nhiều nhất cũng chỉ khiến người nhìn lâu hơn một chút thôi... Trên đời nhiều người như vậy, lần đầu tiên gặp mặt có thể khiến ta không thể rời mắt chỉ có ngươi."

"Khi đó, ta cũng không nghĩ gì cả, chỉ là muốn tìm hiểu nhiều hơn một chút, sau đó, ta biết được chuyện của ngươi, hai mươi tuổi đứng đầu thiên hạ..." Diệp Bạch nói, ánh mắt theo kí ức tìm về bỗng trở nên ôn nhu vô hạn, "Sau khi hiểu khá rõ về tình hình của Thiên Hạ cung, ta đã bắt đầu tìm người luận võ mỗi ngày, một phần đương nhiên là bởi vì kiếm pháp và võ công của ngươi, còn lại về mặt khác... Ta cũng không biết bản thân mình mỗi một lần đi tìm ngươi, rốt cuộc có bao nhiêu phần là vì một lần đầu gặp gỡ kia đã nhớ kĩ trong chớp mắt."

"Sau này, ta lại đến bên cạnh ngươi, lần đầu tiên ta..." Diệp Bạch ngừng lại, ánh mắt hơi hoảng hốt.

Lần đầu tiên cái gì?

Lần đầu tiên biết được cảm giác vui buồn, lần đầu tiên biết thế nào là "muốn", lần đầu tiên biết thế nào là thích.

Đúng vậy, hắn thích y...

Diệp Bạch nghĩ như vậy, cũng đúng lúc này, bên ngoài bỗng vang lên chút động tĩnh không quá rõ ràng.

Ánh mắt hơi hoảng hốt bỗng nhiên ngưng lại, Diệp Bạch ngồi ở mép giường, lại thấp giọng lên tiếng, ngữ khí bình đạm hơn rất nhiều: "Bọn họ tới rồi."

Văn Nhân Quân hô hấp thấp đến gần như không thể nghe thấy.

Ánh mắt Diệp Bạch lưu luyến trên gương mặt của Văn Nhân Quân: "Trước đó ta đã từng nói một câu, nhưng nếu ngươi không thích nghe, vậy từ giờ ta sẽ không nói nữa... Chính là hiện tại, ngươi có thể nghe một lần không? Chỉ một lần cuối cùng này."

Thấp giọng nói như vậy, Diệp Bạch nói:

"Ta......"

Diệp Bạch muốn nói, ta thích ngươi.

Nhưng khi nhìn đến dung nhan của người đang bình tĩnh ngủ say, lời tiếp theo Diệp Bạch lại không nói nổi.

Hắn thích y. Diệp Bạch nghĩ như vậy, nhưng mà y lại không thích hắn......

Diệp Bạch trầm mặc, hắn vươn tay, muốn chạm một chút vào Văn Nhân Quân, nhưng ngón tay lại ngừng thật lâu giữa không trung, cuối cùng cũng không dám đặt xuống.

Không biết qua bao lâu, có lẽ chỉ trong chớp mắt, cũng có lẽ đã thật lâu rồi, Diệp Bạch vô thanh vô tức thở ra một hơi, hắn thu hồi tay, sau đó lộ ra tươi cười, cười đến đôi mắt cũng cong cong.

Hắn nuốt xuống lời nói vốn dĩ muốn nói ra.

Y không thích hắn, không muốn nghe hắn nói thích.

Chính là hắn thích y.

Cho nên......

Hắn chỉ nói:

"Ta sẽ đem người mang tới cho ngươi."

Sau đó, hắn cầm kiếm, bước đi không quay đầu nhìn lại.

BTV: Cho đến bây giờ, chỉ có hai bạn công khiến cho tôi đau lòng nhất. Người thứ nhất là Dịch Triệt, người thứ hai là Diệp Bạch.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.