Chương trước
Chương sau
Diệp Bạch ngồi trong một nhã gian của trà lâu.

Là Khúc Tranh Vân mời hắn lên.

Đã lâu không gặp, khí sắc của Khúc Tranh Vân cũng không tính là quá tốt, nhưng khí chất giữa mày lại không hề suy giảm, chỉ cần mỉm cười cũng thấy được sự tha thiết chân thành, càng thêm giống một vị tiên nhân hạ phàm.

Khúc Tranh Vân giơ tay, tự mình rót trà: "Diệp đại nhân thoạt nhìn tựa hồ không tốt lắm?"

"Ngươi thoạt nhìn thật tốt." Diệp Bạch cũng không tiếp trà, chỉ nói như vậy.

Khúc Tranh Vân biết lời này không mang theo ý tứ gì bên trong. Theo cá tính của vị trước mắt này, có thể đi đến đây, cũng có thể tiếp lời như vậy... Bản thân đã được coi là có ý tứ đi? Giống như có suy nghĩ mà nhìn Diệp Bạch một lúc, Khúc Tranh Vân bỗng nhiên cười nói: "Đại nhân vì sự tình của Phi Vân Thành mà phiền muộn?"

Diệp Bạch không nói gì.

Đầu ngón tay của Khúc Tranh Vân chạm vào chén trà: "Là về thành chủ?"

Ánh mắt Diệp Bạch lạnh hơn một chút.

Khúc Tranh Vân chú ý đến việc này, hắn nhẹ nhàng tách đề tài này ra: "Nói đến chuyện này, ta còn phải cảm tạ đại nhân lần trước đã chỉ rõ. Nếu không phải đại nhân nói ra ở lần đó, ta đại khái sẽ còn phải giữ lời ước định..."

"Giữ ước định không tốt?" Diệp Bạch bỗng nhiên lên tiếng.

Có chút kinh ngạc, nhưng Khúc Tranh Vân vẫn vui vẻ trả lời: "Tất nhiên không phải không tốt, chỉ là quá mệt mỏi."

"Mệt sao?" Diệp Bạch giống như tự nói cho mình nghe, lại giống như dò hỏi.

Khúc Tranh Vân cười khẽ: "Muốn ta tuân thủ hẹn ước với người đã chết, chỉ còn lại xương cốt chồng chất nơi hoàng thổ... Cho dù ta có tuân thủ ước hẹn hay không, người đó cũng đâu biết được. Có thể giữ lại lời hứa của chính mình, cũng chỉ có kí ức cùng trái tim kia. Chính là giữ hay không giữ lời thì có ích lợi gì? Cũng không thể làm cho người ấy lại lần nữa sống lại," Khúc Tranh Vân thoáng trầm mặc, "cũng chỉ khiến bản thân đau buồn uổng phí mà thôi."

Diệp Bạch nhớ tới Văn Nhân Quân.

Khúc Tranh Vân để ý chính là "chỉ còn lại xương cốt chồng chất ở hoàng thổ".

Mà Văn Nhân Quân để ý...... Chỉ sợ chính là cho dù mộ chôn di vật cũng chẳng còn?

Văn Nhân Quân tìm một bóng hình tương tự nuôi ở bên người, nhưng trước nay lại không chạm vào.

Văn Nhân Quân không phải không biết thế thân chỉ là thế thân.

Như vậy... Ngày qua ngày nhìn thế thân, nhớ tới quá khứ, lại là......

... Thứ cảm giác như thế nào?

"Diệp đại nhân?" Thanh âm Khúc Tranh Vân vang lên mang theo chút nghi hoặc.

"Ngươi có đồ vật gì đặc biệt yêu thích không?" Diệp Bạch bỗng nhiên lên tiếng.

Khúc Tranh Vân sửng sốt, sau đó thì gật đầu: "Có."

"Nếu như có một ngày, có một đồ vật khác xuất hiện, thậm chí khiến ngươi không thể thích lại đồ vật trước kia... " Diệp Bạch đột nhiên dừng lại.

Khúc Tranh Vân bật cười: "Cái này đối với người khác có lẽ rất khó khăn, nhưng đối với đại nhân mà nói, chắc hẳn rất rõ ràng."

Đương nhiên là rất rõ ràng. Diệp Bạch trầm mặc không nói.

Hắn trước giờ cầm kiếm chính là vì thích; mà hiện giờ lại không có cách nào đắm chìm với kiếm, chẳng qua cũng chỉ vì càng thích.

... hắn "càng thích."

Như vậy, còn gì phải chần chờ?

Diệp Bạch đứng lên.

Khúc Tranh Vân cũng theo đó đứng lên từ biệt Diệp Bạch, mặt khác, hắn còn nhẹ giọng nói một câu: "Gần đây đại nhân ít nhiều nên chú ý một chút, khoảng thời gian trước, có người tới hỏi thăm chuyện của ngươi."

...

Lời nói cuối cùng của Khúc Tranh Vân, Diệp Bạch cũng chỉ nghe một cách tuỳ ý. Một phần là do thân phận của hắn, vốn dĩ chưa bao giờ thiếu người muốn đến thăm hỏi và khiêu chiến; về phương diện khác, những năm gần đây cho dù có kẻ muốn tìm hiểu về hắn nhưng bản thân hắn thủ đoạn sắc bén, cho tới nay cũng ít kẻ không có mắt đến trước mặt hắn quấy rầy; kỳ thật, cho dù có đến trước mặt hắn làm phiền cũng không sao, trước mắt hắn cũng vẫn đang tìm người tới cùng hắn luyện tập.

Diệp Bạch nghĩ như vậy.

Nhưng hắn cũng không nghĩ được rằng, cuối cùng lại là trong một buổi nói chuyện nghe được về việc không ít kẻ muốn tìm hiểu về mình...

"Ngươi nói cái gì?" Diệp Bạch không có biểu tình gì cất tiếng hỏi.

Người đứng trước mặt Diệp Bạch vô cùng cung kính: "Diệp thiếu gia, ngài là hài tử duy nhất của Tướng gia", hắn lại bổ sung thêm một câu: " là hài tử duy nhất."

"......" Diệp Bạch trầm mặc một lát, "Ta không quen biết Tướng gia nhà ngươi."



"Tướng gia chúng ta cũng là gần đây mới biết được thân thế của ngài." Đối phương cung kính trả lời.

Khiếp sợ ban đầu qua đi, Diệp Bạch lại khôi phục vẻ lãnh đạm như trước: "Dựa vào cái gì?"

Người nọ lấy từ trong lòng ra một khối ngọc bội, đưa cho Diệp Bạch: "Đại nhân, đây hẳn là đồ vật của ngài. Lúc dời đô thành, hành sự vội vàng, ngài vô ý rơi vào sông Nam Hoài, Tướng gia đã sai người tìm kiếm nhiều lần, vốn tưởng rằng ngài đã bất hạnh, mới bị kéo dài mười mấy năm như vậy."

Diệp Bạch thấy ngọc bội, cũng nhận ra đây đúng là vật của mình trước kia. Có điều...

Mười mấy năm trước nếu tìm không thấy, ngược lại bây giờ hắn cũng đã chết một lần lại có thể tìm ra?

Diệp Bạch cũng không muốn nhiều lời, lặp lại lần nữa: "Ta không quen biết tướng gia nhà ngươi." Sau đó muốn bỏ đi.

Nhưng kẻ theo Diệp Bạch đến Phi Vân Phong hiển nhiên không chịu từ bỏ, nhắm mắt theo sau: "Diệp thiếu gia, tiểu nhân biết trên giang hồ ngài rất có danh khí. Thế nhưng Tướng gia nhà ta cũng là Tể tướng triều Càn Nguyên, trong tay nắm quyền cao, dị nhân dưới trướng nhiều vô số kể!"

"Diệp thiếu gia, tướng gia nhà ta vẫn luôn chỉ có một phòng thê thất, cũng chính là thân sinh mẫu thân của ngài. Hiện nay, phu nhân cũng đã mất được ba năm, tướng gia cũng chưa từng có ý định nạp thiếp, cho nên dưới gối cũng không có nhi tử nào kế thừa cả...

"Diệp thiếu gia, tướng gia nhà ta quả thật rất muốn được gặp ngài một lần, ngài..."

Diệp Bạch đã đi xa.

Người nọ mắt thấy mình sẽ không thể theo kịp, đột nhiên đứng thẳng người, nói to: "... ngài, không màng đến Phi Vân Thành sao?"

Bước chân Diệp Bạch ngừng lại. Hắn quay người nhìn kẻ kia từ từ đi tới: "Phi Vân Thành?"

Người đứng phía sau Diệp Bạch trên mặt đã không còn vẻ cung kính: "Diệp thiếu gia, trước đây ngài cũng đã cùng Tần Lâu Nguyệt chinh phục thiên hạ, cũng là từng bước một mà leo lên, hẳn là rất rõ ràng, có đôi khi một thế lực cường đại có thể làm được rất nhiều chuyện... đương nhiên bao gồm cả việc đả kích một thế lực không tồi khác."

"Người ngươi nói là tướng gia phụ thân ta?" Diệp Bạch sau khi nghe xong, bỗng nhiên lên tiếng.

Người nọ hẳn là...

"Phụ thân." Diệp Bạch lại tự nói một lần, tiện thể gần như lơ đãng mà nhấc tay.

Diệp Tam đứng cách Diệp Bạch không xa, đồng tử bỗng nhiên co rụt lại, đầu vai run rẩy như thể cần phải di chuyển, nhưng hắn lại khắc chế bản năng phản ứng của cơ thể ngay lập tức, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích!

Một đường kiếm sắc bén vô thanh vô tức lướt ngang qua cổ.

Chỉ trong một chớp mắt đó, Diệp Tam gần như cho rằng mình đã chết rồi. Nhưng mà người chết hiển nhiên không có khả năng cho rằng, cho nên Diệp Tam còn sống, hắn còn có thể mở miệng: "Diệp thiếu gia, tướng gia nhà ta muốn gặp người một lần."

"Nếu ta không đi thì sao?" Diệp Bạch hỏi.

"Phi Vân Thành sẽ xảy ra chuyện." Diệp Tam đáp.

Có một phút chốc, Diệp Bạch quả thực động sát niệm.

Loại sát niệm này cũng hoàn toàn không cùng một cấp độ đối với Hạ Cẩm. Đối với Hạ Cẩm, về cơ bản Diệp Bạch chỉ là trong lúc rảnh rỗi cảm thấy phiền chán, có thể giết thì giết; mà kẻ trước mắt này, đối với cả kẻ ở sau màn được gọi là "phụ thân" kia, Diệp Bạch lần đầu tiên muốn diệt sạch đến không lưu một mảnh ngói... Bởi vì Văn Nhân Quân.

... Nhưng mà có lẽ cũng bởi vì Văn Nhân Quân, kiếm trên tay Diệp Bạch cuối cùng cũng không được rút ra.

Đầu ngón tay Diệp Bạch buông lỏng chuôi kiếm, chậm rãi nói: "Ba ngày."

Diệp Tam lộ ra nụ cười mỉm.

Ba ngày là kì hạn Diệp Bạch cấp cho đối phương.

Trong vòng ba ngày, nếu đối phương có thể tìm ra người đủ bản lĩnh khiến hắn kiêng kị, Diệp Bạch sẽ làm theo ý đối phương đi gặp phụ thân mình, cho dù hắn chỉ muốn giết "phụ thân" đột nhiên xuất hiện kia; mà nếu đối phương không tìm ra được, Diệp Bạch cũng sẽ chắc chắn ngàn dặm truy tung, tìm lấy cái kẻ uy hiếp mình và Phi Vân Thành kia để chém hắn dưới kiếm của mình... Thật ra, Diệp Bạch chỉ muốn chém chết đối phương ngay tại chỗ.

Diệp Bạch chỉ nghĩ đến việc chém chết đối phương ngay tại chỗ, giống như mỗi lần trước đây, bất luận là lúc vẫn còn đi theo Tần Lâu Nguyệt hay là một lần kia đối với Lý thiếu. Nhưng mà...

... Nhưng mà, hoặc là thật sự bởi vì có người thích cho nên sẽ chần chờ, sẽ băn khoăn, cũng sẽ thoả hiệp... Cuối cùng, lại không thể không chần chờ, không thể không băn khoăn, không thể không thoả hiệp.

Diệp Bạch làm trái với bản tính của mình chỉ vì một khả năng kia. Chính là hắn cũng sẽ không nghĩ tới đối phương lại cho hắn đáp án nhanh đến vậy... hắn gặp được Mặc tiên sinh, cũng ngay trong đêm đó, ở trong thư phòng của Văn Nhân Quân.

Mặc tiên sinh bị thương.

Thần sắc Diệp Bạch lập tức trở nên băng lãnh.

Cau mày đi vào, Mạc Đại tiên sinh nhìn Diệp Bạch có chút kì quái, sau đó nói với Văn Nhân Quân: "Thành chủ, trong thành xảy ra chút việc."

Nhìn thấy vết thương của Mạc Đại tiên sinh, trên mặt Văn Nhân Quân không có dao động gì, nhưng lời nói lại mang theo sự quan tâm: "Vì sao lại bị thương?"

Mặc Đại tiên sinh trong lòng có chút cảm động, cũng không hiển lộ ở trên mặt, chỉ nói: "Vừa rồi ta kiểm tra thấy sai sót ở một nhà kho, thấy nó bị cháy sau đó nổ mạnh." Sau khi ngừng lại một chút, Mạc Đại tiên sinh mới nói tiếp, "Chỉ là ở trong trung tâm đám cháy bị nổ mạnh mới bị thương một chút, cũng không phải chuyện lớn gì."

Hoả hoạn chỉ là chuyện hết sức bình thường, nhưng hoả hoạn lại kết hợp với nổ mạnh... Văn Nhân Quân có chút trầm ngâm: "Chỉ là ngẫu nhiên?"

Mạc Đại tiên sinh cũng suy nghĩ như vậy, nhưng... Nhớ đến trong nháy mắt cảm thấy có điểm bất thường kia, ông hơi chần chờ một chút, nói: "Mong thành chủ cho ta 2 ngày để tra xét."

Văn Nhân Quân gật đầu.

Mặc Đại tiên sinh lại bẩm báo thêm một chút sự việc, sau đó hành lễ rời đi.



Diệp Bạch vẫn luôn trầm mặc, chờ Mặc Đại tiên sinh rời đi, hắn cũng đứng lên: "Ta đi ra ngoài đã."

"Được."Văn Nhân Quân đáp.

Diệp Bạch còn nói thêm: "Ta khả năng sẽ rời đi một khoảng thời gian."

Ánh mắt Văn Nhân Quân từ bình thản nháy mắt chuyển thành sắc bén: "Sao?"

"Có chút việc cần xử lý." Giống như không thấy đối phương có chuyển biến gì, Diệp Bạch trả lời đến bình đạm.

Văn Nhân Quân hơi hơi nhíu mi.

Diệp Bạch lúc này muốn rời đi, khẳng định là đang gặp phải chuyện gì. Nhưng nếu muốn hỏi...... Văn Nhân Quân tuy vì Xích Diễm mà muốn che chở Diệp Bạch, kỳ thật lại không chuẩn bị cùng đối phương liên hệ quá sâu... như vậy mới tốt cho cả hai.

Bởi vậy, chỉ dừng lại một chút, Văn Nhân Quân đã thu lại ý định, chỉ gật đầu nói: "Được."

Diệp Bạch gật đầu, cũng không nói chuyện nữa, xoay người ra khỏi thư phòng.

Đêm lạnh như nước, trong Tùng Đào Các là một mảnh im ắng. Chung quanh nửa bóng người cũng không có, đừng nói là sai vặt quét tước, thậm chí ngay cả đội tuần tra cũng cố ý vô tình tránh xa nơi này... Bởi vì có một tên vô cùng cao ngạo đang ngồi xổm trong đình viện.

Diệp Bạch có chút ngoài ý muốn.

Đợi đến hơn nửa đêm mới có thể nhìn thấy người, Băng Hoả thú mất hết cả kiên nhẫn, đứng lên hung hăng nhìn về phía Diệp Bạch nhe răng, tiếng gừ gừ thị uy phát ra từ trong cổ họng.

Diệp Bạch đi qua.

Băng Hỏa thú lập tức mở to hai mắt, màu mắt đỏ tươi đặc biệt rõ ràng trong đêm tối.

Diệp Bạch tiến lên, duỗi tay.

Trong lòng đối với đau đớn trước đó hiển nhiên vẫn còn sợ hãi, Băng Hoả thú run lên một chút, lại vẫn cố gắng không lùi về phía sau, cực kì nỗ lực bày ra một bộ dáng hung ác.

Diệp Bạch sờ sờ đỉnh đầu Băng Hỏa thú.

Băng Hỏa thú lập tức ngây ngốc, giống như thụ sủng nhược kinh mà nhìn Diệp Bạch, sau đó chần chờ mà cọ cọ một chút...

Lớp vảy thô ráp cọ cọ vào lòng bàn tay, cảm giác cũng không phải quá tốt.

Nhưng Diệp Bạch vẫn thuận thế sờ sờ đỉnh đầu Băng Hoả thú, đây là lễ vật hắn mang về cho Văn Nhân Quân.

Lúc trước, hắn thích đối phương, cho nên chỉ nghĩ xem đối phương sẽ thích gì. Thế nhưng hiện tại xem ra, thích dường như cũng không phải chỉ bằng một câu nói...

Đột nhiên bị sờ sờ, sau một chút kinh ngạc, Băng Hoả thú lập tức vui vẻ mười phần mà nhìn Diệp Bạch đến nửa ngày, sau đó giơ một chân lên tát cho tay Diệp Bạch rơi xuống!

Diệp Bạch mắt cũng chẳng nháy lấy một cái, vai bất động, trở tay một cái đã đem Băng Hoả thú ném đi.

"Phanh ——" một tiếng vang lớn, thị vệ nghĩ đến hung thú vênh váo trong Minh Âm uyển kia chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân đều không ổn.

Mà Băng Hoả thú vừa bị ném đi lại càng thêm hưng phấn, chỉ cảm thấy bản thân mình xuống núi tìm người quả nhiên không tồi, còn có thể bồi mình chơi đùa bèn xoay người đứng dậy, ngửa đầu gầm lớn một tiếng rồi lập tức xông về phía trước, lại vung một cái tát tới chỗ Diệp Bạch.

Diệp Bạch đứng lên, nhấc tay đẩy một cái khiến Băng Hoả thú văng ra.

Cứ lặp lại như thế đến hơn nửa đêm, toàn bộ người trong Phi Vân Thành đều cảm thấy bản thân rơi vào trong ác mộng.

Trong ác mộng, có một đại hung thú, giống như kẻ điên, một bên vặn vẹo nhảy múa phát ra âm thanh ầm ầm, một bên mở miệng kêu gào...

Điên cuồng chơi với Diệp Bạch đến hơn nửa đêm, Băng Hoả thú cuối cùng chơi đến mỏi mệt.

Sau 58 lần bị quăng ngã, nó lười biếng bò dậy, thân mình run run, quyết định đi thẳng đến chỗ Diệp Bạch nằm sấp xuống, cái đuôi vung vẩy thả lỏng.

Diệp Bạch lại ngồi xổm xuống, hắn nói:

"Ngươi có đi theo ta không?"

Văn Nhân Quân cũng không thích hắn. Hắn biết.

Nhưng hắn cũng biết rõ, cho dù Văn Nhân Quân không thích hắn, có một số việc, Văn Nhân Quân cũng sẽ nhìn đến, sau đó nhớ kĩ.

Nhưng nếu một ngày kia, hắn không thể ở lại bên cạnh đối phương...

Như vậy, hắn không cần y nhớ rõ.

Cho dù chỉ là một chút.

Băng Hỏa thú đương nhiên không biết Diệp Bạch suy nghĩ cái gì, nó chỉ nghe hiểu lời Diệp Bạch nói.

Cho nên nó vui sướng đứng lên, vui sướng gầm nhẹ một tiếng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.