Chương trước
Chương sau
Ngày 3/6, gió nhẹ, mưa to.

Tần Lâu Nguyệt không phải là một kẻ khắt khe với chính mình, cho nên sau khi đến địa bàn của Phó gia, hắn đi tới nhạc quán tốt nhất Nam Hoài, chọn một ca cơ nghe nói được người thừa kế của Phó gia tuyên bố  bao dưỡng.

Ca cơ tất nhiên là tuyệt diễm, băng cơ ngọc cốt, nhu mị thiên thành.

Lười nhác dựa vào trên ghế, Tần Lâu Nguyệt một bên nghe đàn, một bên nhẹ nhàng ngâm nga, cho đến khi có âm thanh gõ cửa của thuộc hạ.

"Chuyện gì?" Nửa hé mắt, Tần Lâu nguyệt mở miệng.

"Là về Phó gia......" người tiến vào có nề nếp nói.

Ca cơ đang đánh đàn bỗng nhiên trượt tay, sau đó vội vàng chỉnh lại.

Tần Lâu Nguyệt giống như không nghe thấy, chỉ nghe tiếng người vừa vào báo cáo. Một lát, tất cả những việc liên quan đến Phó gia đều đã được nói xong, người định rời đi, nhưng hình như là nhớ ra cái gì, không khỏi bổ sung: "Hồi cung chủ, vừa rồi người của chúng ta tuần tra sông Nam Hoài phát hiện có người từ phía Nam sông Nam Hoài đi lên.

Tần Lâu nguyệt nhẹ nhàng ồ một tiếng: "Sau đó?"

"Giống như......" người tiến vào có chút chần chừ, không rõ là muốn nói hay không muốn nói: "Giống như, là Phi Vân Thành thiếu thành chủ."

Tần Lâu nguyệt mở bừng mắt.

Mưa tí tách rơi, bóng đêm bao phủ Sông Nam Hoài, so với ban ngày tĩnh lặng hơn rất nhiều.

Từ rất xa Tần Lâu Nguyệt đã trông thấy người ngồi bên bờ sông kia, bởi vì chỉ có người kia, bất luận là ngồi hay ngủ đều khiến cho người ta có cảm giác như đó là một thanh lợi kiếm rời vỏ.

Tần Lâu Nguyệt đến gần, vẫy lui hộ vệ bung dù, hắn đi thẳng đến bên cạnh Diệp Bạch: "Thiếu thành chủ."

Diệp Bạch không trả lời.

Tần Lâu Nguyệt lại cười: "Tuy nói đã vào hạ, nhưng thiếu thành chủ từ nam sông Hoài đi lên..."



"Cùng Phi Vân Phong thông với nhau." Diệp Bạch đột nhiên lên tiếng.

Tần Lâu Nguyệt ngẩn ra, tâm niệm mấy vòng thì nghĩ tới Diệp Bạch cùng mình quen biết chính là dưới đáy cốc kia. Như vậy, chỉ đơn thuần truy tìm chuyện cũ, hay vẫn là... Cho thấy thân phận?

Trong lòng trống rỗng có vài phần phức tạp, trên mặt Tần Lâu Nguyệt lại không lộ ra nửa phần, chỉ mỉm cười nói: "Phi Vân sơn đúng là cách Nam Hoài không xa, nhưng mà dưới chân núi còn có đường thuỷ cùng nam sông Hoài tương thông? Cái này ta cũng không biết được."

"Dưới nước có lốc xoáy cùng đường hầm." Diệp Bạch chỉ nói một câu như vậy rồi không lên tiếng nữa.

Tần Lâu nguyệt trong lòng lại buông lỏng, đã xác định đối phương chỉ là muốn truy tìm chuyện cũ. Trầm ngâm một chút, hắn hỏi: "Thiếu thành chủ muốn hỏi cái gì?"

Diệp Bạch ngữ khí nhàn nhạt: "Sự việc của mười ba năm trước, còn tra nhưng không tra được gì sao?"

"Rất khó." Tần Lâu Nguyệt cũng không nói dối, "thế nhưng, luôn có biện pháp."

Diệp Bạch không nói nữa.

Tần Lâu Nguyệt cũng liền bồi hắn trầm mặc.

Mưa bụi dừng ở trên người, mang đến một trận lạnh lẽo; gió thổi qua, lại là một trận lạnh lẽo khác.

"Những thứ đã qua đi, có quan trọng như vậy không?" Diệp Bạch đã lên tiếng, thanh âm vẫn giống như lúc trước, lạnh lẽo như mưa gió.

Khoé môi Tần Lâu Nguyệt vẽ ra một đường cong xinh đẹp: "Cảm thấy những cái đã qua so với hiện tại quan trọng là vì bản thân không chịu buông tha cho chính mình."

Ánh mắt Diệp Bạch hơi hơi lóe một chút: "Ta không hiểu được."

Tần Lâu Nguyệt định nói là "ta hiểu được", thế nhưng cuối cùng hắn vẫn giữ im lặng không nói.

"Y không vui." Diệp Bạch nhàn nhạt lên tiếng, "Ta muốn cho y cảm thấy vui vẻ một chút. Cho dù y không vì ta mà vui vẻ, ít nhất có thể vì gương mặt một người khác hoặc là một chuyện gì khác mà vui vẻ cũng được."

Tần Lâu Nguyệt không hỏi người kia là ai, bởi vì không cần phải hỏi.

Hắn chỉ nói: "Vậy còn ngươi?"



Diệp Bạch trầm mặc thật lâu. Hắn mở miệng hỏi: "Thích một người, không phải là làm cho đối phương cảm thấy vui vẻ sao?"

Tần Lâu Nguyệt cười cười: "Thích một người, là làm cho chính mình cảm thấy vui vẻ."

"...... Đúng không." Diệp Bạch hỏi lại. Sau đó, hắn đứng lên.

Tần Lâu Nguyệt nghiêng đầu nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của đối phương, cùng với người trước đây có dung mạo giống nhau đến chín phần, mà đứng như vậy lại giống như trở về quá khứ.

Tần Lâu Nguyệt có chút nhớ lại. Nhưng mà cũng chỉ là nhớ lại, bởi vì cho dù hắn có làm sai rất nhiều chuyện, lại chưa bao giờ có sự hối hận đối với bất cứ việc gì.

Bao gồm cả việc giết Diệp Bạch.

Diệp Bạch ở trong mưa đứng một lúc lâu.

Sau đó, hắn chậm rãi nghiêng đầu:

"Ta thích hắn."

"Ta hy vọng hắn vui vẻ."

Như thế mà thôi.

Mưa đêm bay tán loạn, người Phó gia cùng Thiên Hạ Cung giao chiến tạo thành một mảng hỗn loạn ở gần cửa thành Nam Hoài, có một kẻ lén lút cầm trong tay một quyển sách ố vàng, đứng trước cửa hiệu sách, đi tới đi lui trước những người đi đường nói: "Đến, đến, đến, đại ca nhìn xem, đây là tuyệt thế võ học của Ma tôn trăm năm trước, chỉ cần hiểu thấu đáo, lên trời xuống đất là chuyện bình thường, dời non lấp biển cũng không hẳn là chuyện không thể! Chỉ bán 50 lượng..."

"Ai, đại ca đừng đi! Từ từ, tiểu nương tử ngươi lại đây nhìn xem, là tuyệt thế võ học của Ma Tôn trăm năm trước, chỉ bán 50...... Từ từ, từ từ, ta là nói thật..."

"Ai, các ngươi đừng không tin a, cái này đúng là của Ma Tôn năm đó dùng để tập luyện võ công, một khi luyện thành, sẽ cùng Ma Tôn kia giống nhau, đồng tử có huyết sắc, Lục Hợp Bát Hoang không người nào có thể địch, chỉ bán 50 ——"

Một trận gió chợt thổi qua, chủ quán chỉ cảm thấy trên tay nhẹ bẫng, trợn mắt nhìn kĩ, lại thấy trên quán có thêm hai thỏi bạc, mà quyển sách trong tay, đã không thấy đâu.

→Quyển thứ ba: Nhân gian tự thị hữu tình si, thử hận bất quan phong dữ nguyệt
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.