Bích thiên hồng phong phiến phiến, phi kiều khúc thủy róc rách(*),quả thật là khung cảnh yên tĩnh du nhiên, cho dù là ẩn sĩ du sơn ngoạn thủy nhìn thấy cảnh này, chỉ sợ cũng phải xướng nhịp tươi cười, tán dương một tiếng hảo.
(*) trời xanh phong đỏ tầng tầng, cầu nghiêng nước chảy róc rách
Nhưng mà khung cảnh đẹp như vậy, lại hoàn toàn không lọt được vào mắt Diệp Bạch.
Hắn chỉ ngồi trước hồ nước, vuốt ve trường kiếm trong tay, từ chuôi kiếm đến mũi kiếm, lại từ mũi kiếm đến thân kiếm, tinh tế, một lần lại một lần. Sau đó đứng thẳng thân người, chém thẳng, vung ngang, mỗi một lần đều dị thường ngắn gọn sạch sẽ, nếu cẩn thận quan sát, còn có thể phát hiện khoảng cách mỗi kiếm đâm ra, độ cong chém xuống, đều cùng chiêu trước hoàn toàn giống nhau — đây là chuyện rất nhiều võ lâm nhân sĩ khá nổi danh đều không thể làm được.
Chỉ là không rõ may mắn hay bất hạnh, bên cạnh Diệp Bạch lúc này cũng chỉ có một Tiểu Ngũ kẻ không thể phòng thủ cũng không thể kháng cự, hơn nữa còn ngáp mấy lần liên tục.
Diệp Bạch vung kiếm thật sự nghiêm túc.
Một lần, hai lần……
Ba mươi lần, năm mươi lần……
Một trăm lần, một trăm năm mươi lần……
Một trăm bảy mươi ba……
Một trăm bảy mươi ba lần.
Sau đó Diệp Bạch lại nâng lên cánh tay, sau đó —
…… Sau đó, hắn mặt không chút thay đổi cúi đầu, nhìn trường kiếm tuột khỏi tay mình nằm trơ trọi trên đất.
Một trăm bảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhap-ma/3122768/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.