Khúc Tranh Vân đã rời đi.
Diệp Bạch cũng xoay người đi vào phủ thành chủ. Về phần lời vừa rồi của Khúc Tranh Vân, Diệp Bạch nghe xong một hồi, một chút cũng đều lười nhớ rõ.
Văn Nhân Quân tìm thế thân thì như thế nào?
Văn Nhân Quân con nuôi thành luyến thì như thế nào?
Cho dù Văn Nhân Quân thích Diệp Bạch —
…… Cho dù Văn Nhân Quân thích Diệp Bạch, lại như thế nào?
Diệp Bạch bộ pháp thực ổn, không thấy một tia lay động, không thấy một tia chần chờ, cũng như trái tim hắn theo từ lúc kí ức bắt đầu, liền thủy chung lạnh lẽo cứng rắn chỉ biết máy móc nhảy lên.
Sớm thấy Diệp Bạch, lúc này lại nhìn Diệp Bạch đi tới, hai thị vệ giữ cửa phủ thành chủ định hành lễ. Nhưng cũng chính lúc này, một đạo thanh âm từ phía sau Diệp Bạch vang lên, dễ nghe động lòng người, giống như dòng nước êm dịu, nhưng mà cũng hết sức quen thuộc.
…… Quen thuộc giống như khắc vào linh hồn.
Diệp Bạch phía trước cước bộ đột nhiên đình trệ.
Trong đáy mắt xẹt qua một tia giật mình, Diệp Bạch đột nhiên xoay người, liền thấy hai nam tử một trước một sau đứng ở sau lưng hắn, trong đó một người mặc áo choàng lông cừu màu xám trắng, vóc người thon dài. Mặc dù đầu đội sa lạp thấy không rõ dung mạo, nhưng vẫn không che được uy áp thản nhiên tự biểu lộ trên người nam tử kia.
“Tiểu ca.” Nam tử mặc áo choàng lông cừu lại mở miệng, còn vươn tay tháo sa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhap-ma/3122753/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.