“Bị trúng một đao, không nặng.” Diệp Bạch thản nhiên trả lời. Xử lý xong người trốn trong tối, thái độ hắn cũng liền khôi phục bình thường, chỉ xoay người xem xét thích khách bị mình một kiếm cắt đứt yết hầu.
Mi tâm Khúc Tranh Vân có vài phần mỏi mệt: “Ta sau khi ra khỏi Phi Vân thành liền bị người kèm hai bên, hẳn là quan sát ta thật lâu. Nhưng sau lại nghe thấy lời người bên cạnh ta, không biết thế nào lại nảy lòng tham dùng ta dụ ngươi……”
Khúc Tranh Vân ngừng lại một chút, không tiếp tục nói, là bởi vì đã nhìn ra Diệp Bạch cũng không để ý việc đó.
Diệp Bạch quả thật không quan tâm.
Cho dù trước đó, hắn tự biết không thể tránh thoát mà đơn giản tùy ý để binh khí đối phương chém trúng mình, vung lên một kiếm.
Diệp Bạch nhìn người nằm trên mặt đất. Nhưng ánh mắt hắn cũng không dừng lại trên mặt đối phương, mà là dừng trên vết kiếm dài nhỏ trên yết hầu đối phương.
Diệp Bạch nhíu nhíu mày.
Nghỉ ngơi một hồi, gương mặt tái nhợt rốt cuộc có chút huyết sắc, trùng hợp lại thấy Diệp Bạch nhíu mày, Khúc Tranh Vân liền tới gần, tiến đến vài bước đứng bên người Diệp Bạch, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không tốt.” Thản nhiên trả lời một câu, Diệp Bạch liền thu hồi tầm mắt, thu kiếm trở vào bao.
Tâm tư quả thật thông minh, mặc dù Diệp Bạch chỉ nói hai chữ không đầu không đuôi, nhưng Khúc Tranh Vân vẫn lập tức liền phản ứng lại: “Ngươi là nói một kiếm vừa rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhap-ma/3122750/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.