— ta thích ngươi.
— ân.
— sau này chúng ta tìm nơi không có bóng người trụ lại.
— ân.
— nhàn hạ ta đánh đàn, ngươi múa kiếm, còn có thể so chiêu với nhau.
— ân.
— có thể tự mình chăm sóc hoa cỏ đình viện, nếu ngươi thích, chúng ta lại cùng nhau tìm thâm sơn đại trạch, tìm thiên địa hiểm trở.
— ân.
Xa xa gần gần mơ hồ thanh âm đối thoại quen thuộc, gợi lên ký ức phủ đầy bụi trong đáy lòng Văn Nhân Quân. Rõ ràng chỉ là dịu dàng thắm thiết, nhưng những từ này cơ hồ khiến Văn Nhân Quân đang hoảng hốt cảm giác bất an.
Đối thoại kia vẫn đang tiếp tục.
— ngày mai, buông kiếm đi? Có người tao nhã hỏi.
Thanh âm khác không có trả lời.
— ngày mai, buông kiếm đi. Có người thở dài đề nghị.
Thanh âm khác như trước không có trả lời.
Ngươi tạo sát nghiệt nhiều lắm.
Giữa mờ mịt dường như nắm bắt được gì, bất an của Văn Nhân Quân đã hóa thành sợ hãi. Hắn muốn ngăn cản, nhưng mà thanh âm lại như trước tiếp tục, trong đó bao hàm cảm xúc phức tạp hết sức rõ ràng, có bất đắc dĩ, có than thở, có khuyên giải an ủi, thậm chí còn có chút mong chờ.
Không……
Văn Nhân Quân nghĩ.
Thanh âm nói: Buông kiếm đi.
Không, không……
Ngón tay Văn Nhân Quân bắt đầu run run.
Thanh âm nói: Ngươi tạo sát nghiệt nhiều lắm.
Không, không, không……
Tâm Văn Nhân Quân đều bắt đầu run run. Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhap-ma/3122717/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.